Bởi vì cả nhà Tống gia một mực muốn điều tra hộ khẩu,khiến một bữa cơm này cũng không được thoải mái gì. Nàng đoán chách cái tênTống Phù Dung hẳn là vì tưởng nhớ Thủy Phù Dung mà đặt thành, Tống gia cùngThủy Phù Dung rốt cuộc có quan hệ sâu xa như thế nào? Mà Bạch Mạn Điệp nàng cóphải có quan hệ gì với vị Thủy Phù Dung kia không. Thủy Phù Dung, nghe được cáitên này, một cổ thân thiết không hiểu vì sao lại dâng lên, thế nhưng nàng khôngnhớ được đã nghe qua ở đâu rồi. Thủy Phù Dung, Thủy Phù Dung, rốt cuộc là ai?Bồ câu đưa thư của hai vị muội muội cũng sắp đến đây rồi, nàng hẳn nên hỏi mộtchút xem Thủy Phù Dung rốt cuộc là ai. Chờ chút đã… Thủy Tịch Linh họ Thủy,Thủy Phù Dung cũng họ Thủy, trong này có phải có quan hệ gì không? Phiền quá,nàng xuyên qua tới cái chỗ quái quỷ này là để làm nhiệm vụ, không phải thayTống gia bọn họ tìm bằng hữu, nàng quan tâm như vậy làm gì? Quả thực chính làtự tìm phiền toái. “Không nghĩ nữa không nghĩ nữa.” Bạch Mạn Điệp đứngdưới trăng lách lách đầu, cố tình đem tất cả phiền não này thanh lý ra khỏi đạinão. Nàng muốn xoay người trở về phòng, nhưng đầu óc cànglúc càng loạn, thỉnh thoảng còn hiện lên những hình ảnh mơ mơ hồ hồ, chợt lóechợt tắt. Nàng cố gắng nắm bắt những hình ảnh này, nhưng trongđầu càng thêm hỗn loạn. Nàng ra sức nắm nắm tóc, dùng sức mà kéo, lão Thiên à,nàng cuối cùng là bị sao vậy, bị sao vậy? Nàng sống trên đời cũng đã nhiều năm, chưa bao giờ hốthoảng thế này, chưa từng hốt hoảng thế này. Nàng vẫn là một người vô ưu vô lo,không biết cái gì là ưu sầu, bắt đầu từ khi đi tới cổ đại, tất cả đều thay đổi. Bạch Mạn Điệp dùng tay gõ gõ lên bàn đá, nỗ lực trấnan tâm trạng của mình. Một lúc lâu sau, những hình ảnh mơ mơ hồ hồ kia từ từbiến mất, nàng vô lực ngồi trên bàn, thì thào nói nhỏ, “Thực sự là kỳ quái, tavừa rồi rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?” Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, tâm trạng đang lênh đênhbất định tựa hồ bình tĩnh hơn rất nhiều, một cổ ấm áp nhàn nhạt trong lòng dânglên. Quả nhiên, ánh trăng chính là đại diện cho sự yên tĩnh. Trải qua hiện tượng kỳ quái này, cơn buồn ngủ của nàngtoàn bộ biến mất, tự nhiên không muốn trở về phòng,. Bạch Mạn Điệp bẻ lấy mộtcành cây, ngắm nghía bước vào trong sân. Mới đi được vài bước, liền thấy một bóng đen hiện lên.Trong lòng nàng căng thẳng, theo bản năng vứt cành cây lại đuổi theo. Tốc độcủa bóng đen kia thực sự quá nhanh, nàng đuổi theo rất miễn cưỡng. Đuổi theocái bóng đen kia qua hai con phố, đột nhiên không thấy bóng dáng. Nàng đứngtrên một con đường im ắng, bắt đầu cảm thấy không biết nên làm thế nào. Đêm đãkhuya, còn có chút lành lạnh, nàng bị một trận lạnh run, có một cảm giác bấtan. Người nàng đuổi theo rốt cuộc là ai? Theo lý thuyết,khinh công của nàng đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, nàng muốn đuổitheo một người không lý nào phải phí công như vậy, hơn nữa còn đuổi theo khôngkịp. Chỉ có một nguyên nhân, đối phương chính là một cao thủ, chí ít lợi hạihơn nàng. Nàng vội vã quay đầu muốn trở về, nhưng lại “bay”không được, bởi vì nàng không biết sử dụng khinh công thế nào. Chết tiệt chếttiệt, sao lại mất tác dụng ngay lúc này chứ, đây không phải đang muốn lấy mạngnàng sao? Nàng cảnh giác nhìn xung quanh, bắt đầu chạy chậm, maymà nàng biết Tống gia ở đâu, bằng không nhất định lưu lạc đầu đường rồi. “Các hạ theo ta có gì muốn chỉ giáo.” Một giọng nói uám vang lên, tiếp theo đó là một thân ảnh đứng đối diện nàng. Trong bóng tối,nàng không thấy rõ hình dạng đối phương. Nghe âm thanh, hẳn là một nữ nhân. Giọng nói âm trầm của nàng khiến Bạch Mạn Điệp cảmthêm hoảng sợ, cảm giác lạnh cóng từ bàn chân truyền khắp cả người. Nàng nỗ lực duy trì bình tĩnh, “Ta không phải đi theongươi.” Đều đã bị nhìn thấu rồi, nàng còn có thể nói thuận miệng đến như vậy. Đối phương cười lạnh một tiếng, “Vậy sao?” “Chính là như vậy, thỉnh tránh ra, ta phải về nhàngủ.” “Về nhà?” Thủy Mẫu Đơn cười càng lạnh hơn, “Tống lãođầu là gì của ngươi?” Thủy Mẫu Đơn đối với người Tống gia không phải có thànhkiến bình thường. Bạch Mạn Điệp không quan tâm nhún vai, “Không có gì,đi ngang qua, tá túc tại nhà hắn một đêm.” Quan hệ này không sai chứ, giao tìnhcủa nàng với Tống gia cũng không phải sâu nặng gì. Nếu như nữ nhân này vì cóthù oán với Tống gia mà giết chết nàng, nàng tuyệt đối chính là danh phù kỳthực “cá trong chậu” gặp họa chết. “Tiểu cô nương võ công không tệ.” Có thể đuổi kịp ThủyMẫu Đơn nàng, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường. Bạch Mạn Điệp thản nhiên nói, “Quá khen, khoa tay múachân thôi mà.” “Vậy sao?” Thủy Mẫu Đơn đột nhiên xuất chiêu, thẳngtay muốn đánh vào chỗ yếu của Bạch Mạn Điệp. Bạch Mạn Điệp căng thẳng, theo bảnnăng so chiêu với nàng. Sau ba mươi chiêu, trên khuôn mặt lãnh diễm của ThủyMẫu Đơn rốt cuộc cũng có chút biểu tình, khóe môi câu ra một nụ cười thỏa mãn.Nàng đột nhiên thu chiêu, lui về phía sau, cách Bạch Mạn Điệp mười thước. Thủy Mẫu Đơn tán thưởng nói, “Hảo võ công.” Có thểcùng nàng đánh hơn ba mươi chiêu mà không có dấu hiệu sắp thua, trên võ lâmhiện nay không có quá ba mươi người. Vị cô nương này thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưngvõ sử dụng vô cùng lợi hại. Hơn nữa… quái dị nhất chính là, võ công nàng sửdụng rất giống với với một người quen của nàng. “Phòng thân thôi mà.” Kỳ thực lòng bàn tay nàng đã sớmđổ mồ hôi lạnh, nữ nhân này e rằng khó đối phó a. “Xin hỏi cô nương trên giang hồ có danh hiệu là gì.”Trực giác nói cho Thủy Mẫu Đơn biết, vị cô nương này không phải nhân vật tầmthường. “Võ lâm đồng đạo “nâng đỡ”, ban thưởng cho hiệu võ lâmđệ nhất nữ sát tinh.” Nàng cũng không nói thẳng, nhưng đã đủ dọa người rồi. Thủy Mẫu Đơn cười nói, “Vô Ảnh La Sát.” Vô Ảnh La Sátcó quan hệ với Tống gia? Thật đúng là phiền phức, vị nữ nhân này cũng khôngphải dễ chọc. “Là võ lâm đồng đạo nâng đã thôi.” Người kia cho rằngnàng thích cái xưng hô đáng sợ đó sao? Nếu như có thể, nàng tình nguyện gọi làcái gì tiên tử hay đại loại vậy. “Hồng Nhan cung Thủy Mẫu Đơn.” Thủy Mẫu Đơn không chútkiêng kỵ nói ra danh hiệu của bản thân mình. Thủy Mẫu Đơn cũng là một nhân vậtnổi danh, tâm tính rất cao, không đáng giấu giếm thân phận của mình. “Nguyên lai là Hồng Nhan cung chủ, vãn bối thất lễ.” Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Mạn Điệp trong lòng cảkinh. Nàng ngay cả cái tên Thủy Mẫu Đơn còn chưa nghe qua, sao lại biết nàng làHồng Nhan cung chủ? Gần đây chuyện lạ xảy đúng là nhiều a. “La Sát cô nương, người Thủy Mẫu Đơn ta thưởng thứckhông nhiều, cô nương tính là một trong số đó.” Trên thực tế, nàng vẫn luônthưởng thức Tam la sát. Nàng luôn thưởng thức nữ cường nhân, Tam la sát cũngvậy. Bạch Mạn Điệp trong lòng lạnh toát, chỉ có thể theolời nàng, nói, “Đa tạ nâng đỡ.” “Nâng đỡ? Ta chính là đang nói thật. La Sát cô nươnglà nhân vật đứng nhất nhì giang hồ, chi bằng gia nhập Hồng Nhan cung của ta,thế nào? Vị trí Hồng Nhan cung, phó cung chủ vẫn còn để trống.” Nếu có thêm VôẢnh La Sát, Hồng Nhan cung nhất định chính như hổ mọc thêm cánh. “Cung chủ, lẽ nào không sợ ta mưu đồ gây rối sao?”Trắng trợn để bại lộ thân phận, trắng trợn muốn thu người, nàng cũng quá mứccoi thường người khác. “La Sát cô nương có thể danh chấn giang hồ, hẳn làkhông đê tiện tiểu nhân vậy chứ?” “Ngươi nói xem?” Bạch Mạn Điệp tự nhận bản thân mìnhđê tiện, hơn nữa không phải đê tiện tầm thường. Đến khi cần thiết, nàng cái gìcũng đều làm được. “La Sát cô nương, ngươi cũng giống như Thủy Mẫu Đơnta, đều là yêu nữ trong mắt giang hồ, ta tin tưởng ngươi sẽ không gây khó dễta.” Cho dù có muốn gây khó dễ, nàng cũng không có bản lĩnh đó. “Thủy cung chủ, ta cũng không muốn gây khó dễ ngươi.Ta chỉ là ngủ không được, gặp một cái bóng hiện lên nên đuổi theo xem thế nào.Có chỗ mạo phạm, thỉnh Thủy cung chủ thứ tội.” Gặp quỷ rồi, Bạch Mạn Điệp nàngtừ lúc nào nói mấy lời nho nhã như vậy? Nàng từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dụchiện đại, sao lại nói ra những từ sáo rỗng thế này? Lẽ nào là bị ảnh hưởng bởibầu không khí cổ đại? “La Sát cô nương chỉ là vô tình, ta sao có thể trách cứ.” “Đã là như vậy, cáo từ.” Bạch Mạn Điệp bảo trì tâm trạng đúng mức thăng bằng,nổ lực không nhìn tới cái bóng quỷ mị kia. Thủy Mẫu Đơn đứng tại chỗ, cố tình muốn nhìn rõ nàng.Từ ánh mắt đầu tiên gặp nàng, Thủy Mẫu Đơn đã thấy nàng rất quen thuộc, rất muốnthân cận nàng. Có thể, đây chính là duyên phận giữa người với người. Đươngnhiên, cũng có thể do các nàng đều là yêu nữ mà võ lâm hận đến thấu xương, khíchất cũng có vài chỗ tương đồng. Nương theo ánh trăng, nàng mơ hồ nhìn thấy dung mạocủa Bạch Mạn Điệp. Những đừng nét quen thuộc đó, đôi mắt trong suốt đó, khiếnThủy Mẫu Đơn kinh hãi, nhịn không được hô lên, “Tỷ tỷ.” Bạch Mạn Điệp vô thức quay lại nhìn Thủy Mẫu Đơn, “A?”Quái, sao Thủy Mẫu Đơn lại gọi nàng là tỷ tỷ. Thủy Mẫu Đơn nhìn rõ khuôn mặt Bạch Mạn Điệp, thở dàinói, “Giống nhau quá.” Nàng giống tỷ tỷ, nhưng không phải tỷ tỷ. “Giống Thủy Phù Dung?” Bạch Mạn Điệp nói ra nghi hoặctrong lòng, thực sự là kỳ quái, tại sao ai cũng nói nàng giống Thủy Phù Dung? Thủy Mẫu Đơn sách mặt đột nhiên biến đổi, “Ngươi biếtPhù Dung tỷ tỷ?” “Ách, không biết, nhưng có người nói ta giống nàng.” “Quả thực giống nhau như tạc, trên đời cư nhiên có haingười giống nhau như vậy.” Nhớ tới Thủy Phù Dung, ngữ khí của nàng cũng ôn nhuvài phần. Bạch Mạn Điệp cười nhạt một cái, “Cáo từ.” Đưa lưng về phía nàng, Thủy Mẫu Đơn đột nhiên nói, “LaSát cô nương, ngươi và ta đều là đồng đạo, ta không muốn làm thù địch vớingươi. Chuyện của Tống gia, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào.” Không hiểu tạisao, nàng không muốn Vô Ảnh La Sát thụ thương. Có lẽ, là do nàng giống với tỷtỷ. “Yên tâm.” Nàng mới không muốn nhúng tay vào. Tống giatrang thực sự là một nơi rất thị phi, nên bỏ đi càng nhanh càng tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]