Bạch Mạn Điệp vốn dĩ định nói thêm vài câu khách sáo,vậy mà Tống phu nhân kia cứ ngơ ngác nhìn nàng, biểu tình giống như gặp quỷ.Tống gia thật là kỳ quái, Tống trang chủ nhìn chằm chằm nàng, hiện tại Tống phunhân cũng nhìn chằm chằm nàng. Nàng chỉ là một người vô cùng bình thường, đâuphải có ba đầu sáu tay.
Đương lúc nàng còn đang nghi hoặc, một cổ âm thanh ulinh khẽ thốt ra, “Bạch cô nương, xin hỏi lệnh đường tên gọi là gì?” Nghìn vạnlần không thể là ả.
Á? Tra hộ khẩu sao? Nàng làm sao biết mẹ cái thân thểnày tên gọi là gì?
Nàng lễ phép quay lại cười cười, “Tông phu nhân, takhông biết.” Người mẹ hiện tại của nàng tên gọi là gì nàng thật không biết, bấtquá cũng không cần biết.
“Cô không biết?” Phu phụ Tống gia cùng nhau nghi ngờ.
“Xin hỏi lệnh đường có phải họ Thủy hay không?” TốngCảnh Nhân vẫn muốn hỏi chuyện về mẫu thân Bạch Mạn Điệp, nhưng không biết phảimở miệng thế nào, nếu phu nhân đã bắt đầu, hắn nhân đó tiếp lời.
Bạch Mạn Điệp lách đầu, “Không biết.”
Tống Cảnh Nhân quan tâm hỏi, “Bạch cô nương, lệnhđường diện mạo có giống cô nương không?”
Bạch Mạn Điệp vẫn cứ lách đầu, “Ta không biết.” Nànglà người xuyên qua, là khách ngoại lai, hỏi nàng chi bằng đi hỏi cây đại thụ.
Tống đại trang chủ vẫn chưa từ bỏ ý đồ, tiếp tục hỏi,“Lệnh đường có để lại vật gì cho cô nương không?” Nếu như là vật của Phù Dung,hắn nhất định nhận ra.
“Không biết.”
“Cô nương cái gì cũng không biết.” Tống phu nhân trênmặt đã viết ba chữ “ta không tin”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao-khoc-nuong-tu/1618092/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.