Thảo đang lúi húi hái rau trong vườn, chiếc rổ trên tay đã lấp đầy những lá rau tươi non, xung quanh cô là những luống rau mơn mởn, vì vừa được tưới nên nước còn đọng ướt sũng trên mặt lá, ánh nắng chiếu làm cả vườn rau sáng lấp la lấp loáng. Gần đó là đàn gà đang châu vào cái chậu cám thi nhau mổ ào ào, con nào con nấy phổng phao lông bóng mượt, tiếng chúng tranh ăn nghe thật vui tai.
Thảo nâng khuỷa tay chấm những giọt mồ hôi rịn ra trên trán, cô vui vui khi thấy chậu cám đã gần hết mà lũ gà vẫn xúm xít tranh ăn. Trong đầu cô là những công việc kế tiếp. Dọn dẹp chăm sóc nhà cửa, chăm sóc vườn rau và đàn gà là thú vui duy nhất của cô bây giờ.
Bị thất nghiệp hoàn toàn, bị giam lỏng, chính cô cũng không muốn đi đâu để đỡ phải nhìn thấy những ánh mắt né tránh, thương hại của xóm làng. Phan của cô lâu rồi không về nữa, không nói ra cô cũng biết vì sao. Còn ông ta thì vẫn ngày nào cũng ít nhất một lần tới tìm cô, mà bất kể giờ giấc, bất kể cô có thái độ gì. Lão đúng là chỉ cần thấy cô không thể nào thuộc về ai khác là đủ.
Cô không hiểu cái cảnh quái gở này đến bao giờ mới kết thúc, nhưng nếu kết thúc thì liệu có tốt hơn không? Không. Không thể tốt hơn đâu. Cô biết vậy.Sau bao lần cô đã tự đúc rút ra điều đó. Bất cứ sự thay đổi nào cũng chỉ khiến cô càng lâm vào thế cùng đường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972447/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.