Chảo trứng rán xèo xèo trông rất hấp dẫn. Thảo lật trứng. Cạnh Thảo là ông Mạnh đang đứng nhìn cái chảo, mũi ông hít hít.
-Ngon quá! Cho anh ăn cơm cùng với nhé?
Thảo bình thản, tắt bếp.
-Ông muốn ăn thì ông cứ ăn. Tôi mà còn được ông hỏi ý kiến cơ à.
Ông Mạnh cười tủm. Thảo gắp trứng ra đĩa, đặt vào mâm. Trong mâm chỉ có đĩa rau và đĩa trứng rán. Thảo lấy lồng bàn úp lên, xong quay ra lấy khăn lau bếp.
-Xong rồi à? Ăn có thế thôi à? – Ông Mạnh tròn mắt.
Thảo lặng thinh, cô lấy khăn lau bếp. Ông Mạnh rút ví.
-Anh đưa em tiền đi chợ này.
Thảo đang làm thì khựng lại, cô quay nhìn ông Mạnh, giọng nghẹn ngào.
-Không. Tôi bị thế này là do ai.
-Nhưng em không thể ăn uống như thế này. - Ông Mạnh vẫn móc ví, rút ra mấy tờ hai trăm ngàn.
-Ông cất đi, tôi không lấy là không lấy. – Thảo vẫn cương quyết.
Ông Mạnh ngần ngừ muốn đưa. Thảo lắc đầu nghiêm giọng
-Tôi đã nói là ông cất đi. Nếu không tôi lại đuổi ông về bây giờ.
Ông Mạnh miễn cưỡng nhét tiền vào ví, gập lại, đút túi.
Thảo bỏ khăn lau đấy, quay mặt ra cửa, giọng trách móc.
-Vụ thằng Phú xong người ta còn ghét cả mẹ tôi. Mẹ tôi thì có lỗi gì mà bị người ta ghét chứ. Giờ mẹ tôi cũng bị mất việc, cũng bị người ta tránh như tránh tôi đây này. Những chuyện này từ đâu ra? Mẹ con tôi sẽ sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972445/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.