Đen đủi quá! Số cô đen đủi quá! Thảo ngồi trong phòng ức phát khóc. Sáng nay cô đã gọi điện xin thôi làm! Kiểu này biết bao giờ cô mới kiếm được tiền đây. Nhưng mà làm gì còn còn đường nào nữa? Đi làm cô sẽ phải gặp lại anh ta!
Phan thì dạo này bận kinh khủng. Hôm qua cô đã sang Phan để “trút” nhưng không được. Nhìn cái mặt Phan đang tập trung làm việc và căn phòng rải đầy giấy tờ, cô thôi luôn ý định kể lể.
Phan cũng không biết cô đã xin thôi việc. Mà nếu có biết thì Phan cũng đồng ý ngay. Đằng nào thì Phan cũng không muốn cô làm công việc này.
Nhìn cái điện thoại với mấy chục cuộc gọi nhỡ của ông Mạnh, cô ngao ngán. Nghe chừng không nên thay số nữa, chỉ có điều có nên nghe hay không thôi.
Suốt tối qua và đêm qua cô đã phải tắt nguồn điện thoại. Vì hễ cứ bật một lúc thì màn hình lại sáng lên số của ông ta, dù đã để ở chế độ im lặng nhưng cô vẫn thấy lo. Cái Nhung mà biết thì nó sẽ rất tò mò, cô sẽ phải nghĩ cách nói dối.
Sáng nay, một mình ở nhà cô mới dám bật, thế mà lão réo liên tục đến nhức cả đầu. Nếu tắt điện thoại nhỡ đâu mẹ cô gọi có chuyện gì. Mà chắc chắn là có chuyện. Hẳn là lão đã o ép mẹ cô gì đấy. Không thì sao lão biết được số của cô. Trời ơi, cô vừa sốt ruột chờ tin mẹ vừa như phát điên vì tiếng điện thoại của lão.
Điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972420/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.