Cơn khóc trôi qua, giờ cô đã nín được. Khóc thì có được gì đâu. Cô cũng không muốn khóc vì lão nữa. Cô chỉ muốn tìm cách đối phó được với con quỷ ấy. Con quỷ ấy không phải đang cần tiền, mà vẫn chỉ cần cô!
Cô run lên vì sợ. Sợ chạy về với lão, sợ quãng đời tiếp theo bên lão. Đi tù cũng được! Một ý nghĩ kỳ cục tự dưng đến với cô. Đi tù quách đi cho lão hết yêu cô. Lão sẽ lấy vợ và thế là cô hết khổ!
Nhưng cũng không được vì cô còn có Phan. Phan đã trót dính líu vào chuyện của cô mất rồi. Liệu pháp luật có bỏ qua cho Phan không? Trời ơi, người con trai tiền đồ sáng lạng ấy đã bị cô làm hại rồi.
Có lẽ phải về thôi, về mà tiếp tục chịu đựng lão, còn hơn để lão kiện thì chuyện cô và Phan thế nào cũng bị điều tra ra, cô đi tù, Phan đi tù, còn mẹ cô nữa, bà sẽ sống sao đây... Cô lặng lẽ thu dọn mấy bộ quần áo… Nước mắt lại tuôn ra. Cô khóc vì không đành làm như thế này. Phan ơi! Phan! Hãy ráng vượt qua cú sốc này nhé…
Chợt điện thoại reo, màn hình hiện lên chữ “A. Phuc”. Cô chau mày “A. Phuc. Là ai nhỉ? Sao trong máy cô lại có cái tên này?”
-Alo! Tôi nghe ạ.
-Cô hãy đến làm việc ngay! Đến làm bây giờ ngay! – Giọng đàn ông lạ nói như ra lệnh trong máy.
-Ơ. Anh là… - Cô sửng sốt.
-Tôi đang chờ tại chỗ làm của cô đây. Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972418/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.