Sân nhà Thảo giăng mấy cái chăn mùng trong nắng. Dưới nền sân, nước vẫn nhỏ tong tỏng từ chiếc chăn. Bên giếng nhà, Thảo vẫn hì hục giặt tiếp một chậu quần áo lớn. Gần ngay đó là ông Mạnh chống tay lên hông lượn đi lượn lại. Nãy giờ lão cứ phàn nàn sao cô làm việc nhiều thế, còn cô chỉ lặng thinh.
Điệp khúc đeo bám được bắt đầu lại rồi. Thảo cố lấy công việc ra để thoát cơn ức chế. Cô không muốn trốn trong phòng như trước, việc đó sẽ chỉ làm cô sớm quỵ ngã thôi. Những ngày ở bên Phan đã giúp cô một điều, phải giải quyết khó khăn bằng tinh thần mạnh mẽ và hi vọng. Cô sẽ không bao giờ là Thảo ủ rũ như ngày trước.
Lão đã lên nhà đọc báo, sau một hồi loanh quanh bên cô. Thảo móc điện thoại trong túi quần ra nhắn tin cho Phan, từ sáng tới giờ cô mới có cơ hội này. Thấy mấy tin nhắn của Phúc, cô đọc rồi xóa đi, nỗi uất hận dâng trào đến ứa nước mắt. Anh ta hăm dọa sẽ về đây. Được lắm, chuyện đó bây giờ cô không sợ nữa, vì cô đã về đây thì sẽ không còn nguy hiểm cho Phan, nhưng lại nguy hiểm cho chính hắn. Lão Mạnh sẽ ghen lồng khi thấy Phúc yêu cô. Sắp có đánh nhau rồi, tự dưng tim cô đập mạnh. Nhưng cô thì làm gì được kia chứ, cô có ngăn chặn được trận chiến này đâu.
Thảo bần thần không biết có nên nói cho Phúc biết? Hội Phúc mấy người nhưng chắc chắn sẽ thua đội quân của lão Mạnh. Nhưng liệu cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972391/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.