Thảo hì hụi bên giếng giặt chiếu. Nốt ngày hôm nay, công việc tổng vệ sinh nhà cửa của cô sẽ kết thúc bởi không còn gì để dọn. Từ mai cô sẽ đi tìm việc.
Trên nhà, hai gã đàn em của ông Mạnh, người đen trũi, đầy hình xăm đang ngồi dềnh dang chè nước. Ông Mạnh vừa mới đi khỏi và chúng là những người khách bất đắc dĩ tiếp theo. Giờ cô đã rơi vào hoàn cảnh bi đát đến nỗi không thể lạc quan được nữa. Không còn điện thoại để liên lạc với Phan, bị lão theo dõi không rời, thậm chí lão còn cấm cô đi gọi điện nhờ. Nếu cô cố tình lão sẽ không ngần ngại đi cảnh cáo người đó. Lão nói lão buộc phải làm như vậy vì cô là con nợ đã từng bỏ trốn và ở đây ai ai cũng biết. Lão sẵn sàng làm mọi chuyện mà không sợ gì cả, bởi lão đã có lý do “hết sức chính đáng” này rồi.
-Em làm những món gì thế? – Lão đã trở lại và xem cô nấu nướng – Dạo này nấu ăn sành nhỉ. Em ra Hà Nội học nấu ăn à? Học nấu ăn thì tốt rồi, vậy là anh có vợ giỏi nấu nướng, hết ý quá.
Cô chau mày khó chịu nhưng vẫn mặc kệ lão, tay vẫn thoăn thoắt, cô đang nấu một bữa ăn thật ngon để bồi bổ cho mẹ.
-Nhìn hấp dẫn quá. Thế cái món này là món gì? Anh thử được không? – Lão nói rồi đụng đũa luôn.
-Ấy ấy, chưa chín. – Cô buộc phải lên tiếng, nãy giờ sự im lặng của cô chẳng ăn thua gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972390/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.