Trời xanh mây trắng, những thảm lúa mênh mông xanh rờn đang lướt qua, nắng sớm loang loáng qua ô kính, một ngày đẹp trời đây!
Ngồi trên xe khách, Thảo nghiêng mặt ra ô cửa, cảnh vật bên ngoài không thu hút cô nhiều lắm, mà nó đang đẩy dòng suy nghĩ của cô miên man hơn.
Chuyến xe này đang đưa cô trở lại Hà nội, với Phan, với những nỗi lo mới, sau một quyết định mà cho đến giờ cô cũng không biết là đúng hay sai.
Chuyện bất ngờ đã xảy ra vào cái lúc cô chỉ còn một con đường tuyệt vọng. Rồi trong cái hầm đen đặc đó có một ý nghĩ chẳng lấy làm sáng sủa gì lóe lên. Cô nói với lão dù biết lão sẽ cười vào mũi.
-Ông hãy cho tôi đi Hà nội, nếu sau ba năm tôi không kiếm đủ trả ông được, thì tôi sẽ quay về lấy ông.
-Em bị ấm đầu rồi đấy. – Lão sờ trán cô.
-Nếu không như thế, thì tôi sẽ làm bà cô suốt đời.
Lão thở dài chứ!
-Cho ông canh đến bao giờ thì canh… - Cô bồi thêm.
Mặt lão… không cảm xúc, còn mặt cô, vẫn chảy thượt não nề.
Vậy mà đêm hôm ấy lão đã về rồi lại bỗng dưng quay lại, giữa lúc cô nằm như cái xác không hồn.
-Tôi chỉ cho em một năm thôi. Hết thời hạn mà không trả được nợ, em phải làm đám cưới với tôi liền.
Cô ngoảnh mặt đi, chán chẳng buồn nói.
Vậy mà cái cơ hội như đốm lửa tàn ấy suốt đêm lại canh cánh trong lòng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972382/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.