-Em thật là quá đáng. Chính anh cũng thể nào chịu nổi em nữa. Lúc yêu người này, lúc yêu người kia, bỏ yêu, yêu bỏ, lung tung, tùy tiện, làm như cánh đàn ông bọn anh là mấy con dế! – Nam bực bội nói với Thảo. Hai người đang ngồi trong quán cà phê bình dân gần chỗ trọ của Thảo.
-Xin lỗi, anh còn gì trách mắng em thì cứ trách mắng cho hết đi. Sau cuộc gặp này, em sẽ không gặp bất cứ một ai trong các anh nữa. – Thảo cố gan góc.
-Vậy em quyết định bỏ nó thật sao?
-Đừng hỏi em điều đó nữa. Em đã nói đi nói lại nhiều lần rồi.
-Vậy thì hôm nay anh sẽ kể với em điều này. Đồng ý là em bỏ Phúc, đồng ý là bạn anh phải chấp nhận sự thật thương đau. Chuyện không còn gì nhưng anh vẫn kể, dù Phúc cấm, bởi anh nghĩ là em nên biết.
-…?
-Phúc đã từng cứu Phan. Ngoài việc Phan không phải là đối thủ của nó mà nó vẫn nghiến răng chịu trận đến mấy lần. Đây cũng là việc nó làm vì em đấy.
Thảo nhíu mày nhìn Nam, Nam tiếp tục kể.
-Khi đó em và Phan đang yêu nhau, chưa có Thư đâu. Trong một lần Phan đến nhà em đã bị hai thằng đàn em lão Mạnh chặn đánh. May gặp Phúc cứu, nếu không thì nó bị không nhẹ đâu.
Thảo bàng hoàng.
-Phan có kể chuyện này với em không?
Thảo lắc đầu.
-Anh thật sự thấy tội cho nó. Nhịn tình địch, rồi cứu tình địch, tất cả chỉ để nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972314/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.