Ngày thứ ba, Sở Triết cùng trưởng lão, còn có một đám đệ tử trở về trụ sở. Bạch Vũ Quân phát hiện có bảy đệ tử cấp cao bị thương nặng bị khiêng trở về, quần áo trưởng lão trụ sở rách nát rất là chật vật, Sở Triết thì khá hơn một chút , có vẻ như đại yêu kia rất lợi hại, yêu quái có thể khiến cho đại sư huynh Thuần Dương dẫn đội thua thiệt cũng không nhiều, sau khi trở về lặng im không nói, cũng không nói có diệt được đại yêu hay không. Chỉnh đốn một ngày, ngày thứ tư lên đường đi Trường An. . . . Mấy ngày về sau, Trường An. Cố đô Trường An là niềm kiêu ngạo của mỗi một người Đại Đường, người đi đường quan đạo nối liền không dứt, xe cộ thương đội thông hành có thứ tự, trong đám người không thiếu thương nhân tóc vàng mắt xanh đến từ khu vực bên ngoài, nơi xa truyền đến từng tiếng lục lạc của lạc đà, thật sự là Trường An có thể thấy được người vạn quốc. Đi theo đám người vào cửa thành đồ sộ, nhào đến trước mặt chính là phồn hoa giống như gấm. Gió nhẹ chậm rãi thổi qua, lối vào cửa tiệm treo lá cờ theo gió phất phới, mưa phùn kéo dài, ngói xanh nhà cổ bị nước mưa ướt nhẹp, người đi đường tiếng cười cười nói nói vội vàng mà đi. Ba người một rắn bước chân vội vàng đi nhanh trên đường, Bạch Vũ Quân và Từ Linh đeo mạng che mặt để tránh gây phiền toái. Buổi trưa, đi tới trụ sở. Loading... Trường An quá lớn, trụ sở Thuần Dương không có khả năng trú đóng ở ngoài thành, năm đó hoàng thất đặc biệt đem một tòa biệt viện chiếm diện tích cực lớn tặng cho Thuần Dương coi như trụ sở, cùng giống những trụ sở thành thị khác, tiền điện làm chỗ dâng hương cầu phúc phía sau mới là nơi ở của đệ tử Thuần Dương, là đạo quan có tiếng nên tín đồ vô số hương hỏa cường thịnh nhất trong thành Trường An, bên cạnh đạo quán còn có một cây cổ thụ ngàn năm, càng là tôn lên địa vị tượng thần trong điện. Còn phải chờ mấy ngày mới đến đại thọ hoàng đế, Sở Triết bề bộn nhiều việc, đi tới Trường An còn có đủ loại chuyện chờ hắn xử lý, ba người Bạch Vũ Quân tự mình ra khỏi trụ sở du ngoạn. Nói thật, Trường An thật sự chơi rất vui. Món ăn ngon nhiều vô số kể, hai cánh tay Từ Linh cầm đầy điểm tâm không ngừng bỏ vào trong miệng, trước kia trên núi thanh đạm muốn ra chim, thật vất vả nhìn thấy thức ăn ngon đương nhiên ra sức ăn, Dương Mộc thoạt nhìn vẫn là mặt băng sơn, có điều bên trong tay xách một bình rượu hồ lô thỉnh thoảng uống cạn hai hớp, nghiễm nhiên là một tên bợm nhậu. Người man nhân mặc áo da lông thú phương bắc, nữ tử Tây Vực đầu đội mạng che mặt chỉ mặc áo ngắn lộ ra rốn, người đàn ông đầu trọc toàn thân vẽ đầy hình xăm mang theo vòng tai, còn có mấy người phiên bang tóc vàng mắt xanh đến từ hải ngoại, có thể nói tất cả mọi người các quốc gia trên thế giới này đều có thể tìm tới thành phố này. Ven đường có một người dị vực đầu đội mũ chụp ngồi xếp bằng diễn tấu tiểu khúc, trước mặt trưng bày một giỏ trúc nhỏ, theo nhạc khúc biến hóa có một con rắn nhỏ chui ra khỏi giỏ trúc, con rắn kia vặn vẹo theo nhạc khúc. Đang đi, Từ Linh và Dương Mộc phát giác Bạch Vũ Quân không đi theo. Sau đó thì tìm được Bạch Vũ Quân ở trước gian hàng người điều khiển rắn mua vui. . . Không biết vì sao, nghe được khúc nhạc của người điều khiển rắn mua vui thì không khống chế được dừng lại phản xạ có điều kiện làm ra động tác lắc lư, Bạch Vũ Quân có chút chóng mặt, động tác tư thế tần số rất giống con rắn bên trong giỏ trúc kia. Người điều khiển rắn mua vui một bên thổi khúc một bên đầu đầy mồ hôi, hắn không dám tùy tiện dừng thổi khúc lại, trời mới biết xà yêu kia tỉnh lại có thể thẹn quá hoá giận ăn luôn mình hay không. Người qua đường còn tưởng rằng người điều khiển rắn mua vui thuê vũ nữ để tăng thêm thích thú đùa nghịch rắn. Đúng vậy, lúc Bạch Vũ Quân đứng trước mặt vặn vẹo thì người điều khiển rắn mua vui đã biết mình đã gặp phải xà yêu. Đầu đầy mồ hôi thật vất vả mới thổi xong khúc, người điều khiển rắn mua vui nắm con rắn của mình rồi lăn một vòng chạy không thấy bóng dáng đâu. Bạch Vũ Quân gãi gãi đầu, không biết bản thân đứng ở đây làm gì. Đi đến cửa quán rượu nào đó, ngửi được mùi đồ ăn mê người kia, hai người một rắn không nói hai lời chui vào gọi một bàn lớn đầy đồ ăn bắt đầu ăn như sói nuốt rắn nuốt, hai đệ tử thân truyền Thuần Dương rất có tiền, tài nguyên tu luyện rất nhiều tiền bạc thế tục cũng không ít, phàm là cảm thấy không tệ là lên bàn tất cả, Bạch Vũ Quân điên cuồng ăn chiếm lợi lớn. Thời đại này đồ ăn cũng không giống như trái đất tràn đầy chất phụ gia tinh dầu còn có thuốc hữu dụng nuôi các loại thực phẩm thịt sống, màu xanh lá cây ở đây thực sự không ô nhiễm, tất cả dựa vào đôi tay thần kỳ của đầu bếp của đem nguyên liệu nấu ăn biến thành đồ ăn ngon miệng. Sắc mặt tiểu nhị chịu trách nhiệm mang thức ăn lên nhìn Bạch Vũ Quân cũng thay đổi. Một cô nương xinh đẹp lại mang dạ dày vương, chân giò thơm hầm chỉ quay đầu một cái đến xương cốt cũng không có còn dư lại, đây là người sao? Cơm nước no nê, ba người trẻ tuổi ngồi nghiêng ngã trên ghế, Từ Linh ôm bụng lộ ra một dáng vẻ thỏa mãn, Dương Mộc loại trừ mặt băng sơn ngàn năm còn có năng lực ngàn chén không say, Bạch Vũ Quân càng không có hình tượng chút nào dựa vào ghế tựa dùng một cái xương cá xỉa răng. Nguyên hàm răng trắng là sau khi hóa hình đã mọc ra, đặt trước kia chỉ có hai cái răng độc sắc nhọn cũng không cần phải xỉa. "Buổi chiều chúng ta làm gì?" Từ Linh lười biếng hỏi. "Nghe đồn tiên sinh kể chuyện ở Trường An rất nhiều, không bằng buổi chiều nghe sách đi." Bạch Vũ Quân muốn đi nghe chuyện vừa vặn uống trà tiêu hóa thức ăn. "Được, đi nghe sách." Sau khi hai người một rắn ra quán rượu thì hỏi đường đi thẳng đến quán trà, để cho tiện đi dạo Bạch Vũ Quân và Từ Linh đổi một thân trường bào công tử thư sinh, tay cầm quạt xếp lay động, không có phong độ nhẹ nhàng ngược lại có một phen đặc biệt phong tình, nhìn mà Dương Mộc đau cả đầu. . . Buổi chiều rất nhàn nhã, uống trà nghe sách thỉnh thoảng còn khen thưởng hai bạc tiền hào. Sập tối. Trường An bên trong một vùng ngân hà, lầu cao Đan Phượng mọi người vui hài hòa. Tiêu trống ồn ào náo động, đèn đuốc đầy cửa, người chưa từng trải qua màn đêm của thành thị phồn hoa lớn nhất thiên hạ thì vĩnh viễn cũng thể hiểu được loại rung động này, du khách như dệt cửi chen vai thích cánh, Trường An không hổ là trung tâm thiên hạ. Thuyền hoa trên sông trải rộng mặt hồ, gái lầu xanh ganh đua sắc đẹp ca múa mừng cảnh thái bình, Bạch Vũ Quân cảm thán thành ban đêm Trường An cũng náo nhiệt như Thập Vạn Đại Sơn, một bên là hưởng lạc chơi đùa, một bên là chém giết thảm liệt, đều là không ngủ được. Vốn định đi thanh lâu dạo chơi, Từ Linh rục rà rục rịch, cuối cùng vẫn là Dương Mộc chịu không được hai tên bệnh tâm thần này nên kiên quyết về trụ sở nghỉ ngơi. Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm, một đám người trang phục lộng lẫy diễm lệ đi vào trụ sở Thuần Dương. Thẳng đến khi những người kia mở miệng Bạch Vũ Quân mới nhớ tới thân phận của bọn họ, cung nhân, quản lý sự vụ chính là thái giám dẫn một đám thái giám cung nữ đi tới trụ sở Thuần Dương Cung hướng dẫn lễ nghi tham gia thọ yến hoàng đế, tuy nói tu sĩ không cần quan tâm tục lễ nhưng hoàng đế quan tâm, coi như không cần quỳ xuống cũng phải có lễ phép xoay người hành lễ lấy đó tôn trọng. Tiến cung chúc thọ chính là Sở Triết, còn có Dương Mộc và hai vị trưởng lão, Từ Linh cùng Bạch Vũ Quân không tiến vào đại điện. Hết cách rồi, nữ tu sĩ linh động mê người dễ dàng khiến những nam nhân quý tộc tự cao tự đại quyền quý thế gia không khống chế được, tuy nói không sợ bọn họ nhưng không cần thiết tăng thêm phiền phức, trước kia không phải chưa từng phát sinh qua, đã từng có một nữ tu tuổi trẻ bị công tử nhà đại thần nào đó để ý đến, náo động tới đến chết người không nói, quan hệ triều đình và tông môn còn bị náo động đến rất căng. Trong phòng, Bạch Vũ Quân bắt đầu nghiên cứu ứng phó các loại pháp bảo như phược yêu võng ra sao. Dương Mộc từng giảng giải mấy loại pháp thuật, đơn giản nhất chính là dùng pháp bảo trong tay chơi liều, còn có chính là thủ đoạn quấy nhiễu, muốn pháp bảo tinh chuẩn bao lại đối phương phải cần tiến hành không chế từ xa, trong đó không thể ngừng khống chế linh lực và tinh thần lực, phương pháp đối phó chính là thi triển pháp thuật chặt đứt lực khống chế tinh thần của đối phương, hơn nữa dùng linh lực của mình quấy nhiễu linh lực vận chuyển pháp bảo. Mặt khác, vậy sẽ phải thử nghiệm năng lực phản ứng cùng độ nhạy, pháp bảo không đáng sợ, ngay cả thần khí cũng không dám nói vạn năng huống chi tu sĩ luyện chế công cụ. Bạch Vũ Quân vì sống mà cố gắng nghiên cứu pháp thuật. Trong sân, Dương Mộc đầu đầy gân xanh cố nén không rút kiếm giết tên thái giám này, giảng giải lễ nghi thì cũng thôi đi, tay cứ lên lên xuống xuống làm cái gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]