Trong ngõ nhỏ yên tĩnh. "Ha ha ha ~ chết cười ta~ Đại Bạch ngươi thật lợi hại ~ " Từ Linh vui gập cả người, suy nghĩ dáng vẻ chật vật của tên tiểu tử kia cũng cảm thấy buồn cười, lại không nghĩ một chút hai đệ tử Thuần Dương ở kế bên còn cần lo lắng yêu quái cái gì. Bạch Vũ Quân cũng cảm thấy chơi rất vui, tiêu sái hất tóc, chỉ tiếc không một chút tiêu sái nào . "Đi, chúng ta đi tìm quán rượu ăn cơm." Hai người một rắn chuẩn bị đi ăn cơm, không đợi đi ra ngõ nhỏ, một bóng dáng chật vật ngăn tại phía trước, trên người ngoại trừ rau quả trên tóc không biết bị ai ném trứng gà ướt sũng kết vảy, tay cầm la bàn hầm hừ nhìn chằm chằm Bạch Vũ Quân. Bạch Vũ Quân nhún nhún vai rất bất đắc dĩ, có người thích trừ yêu không buông. Nam tử quay đầu nhìn về phía Dương Mộc và Từ Linh. "Từ lúc nào người Thuần Dương Cung cũng sẽ đứng chung một chỗ cùng yêu ma, thật sự là xứng đáng danh xưng thiên hạ đệ nhất tông môn." Nam tử âm dương quái khí lộ vẻ giễu cợt, hiển nhiên là đệ tử của tông môn quan hệ không tốt lắm với Thuần Dương. Phất tay khó chịu ngăn cản Dương Mộc và Từ Linh, Bạch Vũ Quân nhìn về phía nam tử. "Thập Vạn Đại Sơn, Bạch xà, ngươi là người phương nào?" "Thiên Cương Sơn Yến Phong! Để xem tên yêu nghiệt này sẽ chết dưới tay người nào, hừ! Tiểu yêu tinh nhỏ bé xảo trá hiểu được mê hoặc nhân tâm, tương lai tất thành tai họa! Mỗi người nhân sĩ chính đạo phải diệt trừ ngươi!" Loading... Một câu này khiến cho Bạch Vũ Quân tức giận quá sức, rõ ràng là mưu kế lại bị nói thành mê hoặc nhân tâm, tiểu tử này quả thực bảo thủ đến nơi đến chốn ghê. Bạch Vũ Quân trước tiên buộc tóc dài thành đuôi ngựa, rút bảo kiếm ra, hôm nay không có cách nào thì đành luyện tay một chút, mượn cơ hội hiểu kiếm chiêu. "Yêu nghiệt nhìn côn!" Hắc thiết côn vù vù vang vọng từ giữa trời đập xuống, Bạch Vũ Quân mũi chân điểm nhẹ vọt lên, hai chân đi mau mấy bước trên tường che kín rêu xanh loang lổ rồi ngửa ngang người giơ kiếm đâm về Yến Phong, hắc thiết côn thu lại không được sức lực đập nát mặt đất, vội vàng lui hai bước bên cạnh né tránh mũi kiếm! Côn pháp Yến Phong thuộc chiêu thức cứng mạnh, đòn thế vững chắc lực lượng rất mạnh, Bạch Vũ Quân am hiểu là nhanh nhẹn tốc độ và nắm chắc thời cơ, một đòn không trúng lập tức thu lại, cứ thế làm chủ tùy thời mà hành động. Trong ngõ nhỏ đinh đinh đang đang đánh quên cả trời đất. Sau đó thì phải xem ai có thể giữ vững được sự thanh thản bình tĩnh, hai bên tu vi đều không cao không có khả năng tốn thời gian quá dài, bóng côn gió thổi không lọt bảo kiếm xảo trá ác độc. Rốt cục, đánh rất lâu Yến Phong lộ ra vẻ mệt mỏi trước tiên. Bị Bạch Vũ Quân nắm lấy thời cơ, lóe lên trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Yến Phong đâm về phía ngực hắn! Yến Phong bỗng nhiên toàn thân căng cứng phảng phất bị rắn độc tiếp cận, vội vàng lui về phía sau đồng thời quét ngang côn ý đồ lấy thương đổi thương ép Bạch Vũ Quân lui. Bạch Vũ Quân mặt không cảm xúc, trước ánh mắt Yến Phong không hiểu và e ngại vung một kiếm đâm ra lỗ máu trước ngực hắn, đáng tiếc vết thương không sâu, không thể khiến hắn trọng thương, đợi khi hắc thiết côn quét ngang tới lập tức lấy góc độ khó tin xoay người hướng về phía sau chừng chín mươi độ, côn sắt đảo qua trước mặt mang theo mấy sợi sợi tóc. . . Ngực bị ám sát tổn thương Yến Phong sợ hãi, trong lúc bối rối lại bị lộ ra sơ hở. Bạch Vũ Quân cười lạnh. Thân thể lần nữa làm động tác mềm mại mà nhân loại không làm được ung dung né tránh côn sắt gần sát, bảo kiếm chém ngang, ép Yến Phong cực kỳ nguy hiểm không biết ứng phó ra sao, hắn cũng không phải cao thủ mà chỉ là tay mơ mới vừa ra khỏi tông môn rèn luyện mà thôi. Đặc tính mềm mại sinh vật thuộc về loài rắn được phát huy vô cùng tinh tế. Liên tiếp bị coi là yêu nghiệt, Bạch Vũ Quân đánh đến không còn sức đánh trả, Yến Phong nổi nóng lo lắng quyết định thay đổi phương pháp chiến đấu. Khi lùi lại mấy bước lấy từ trong ngực ra một nắm đồ vật đen sì, dùng sức ném đến Bạch Vũ Quân, nắm đồ vật kia đón gió tăng kích thước trong chớp mắt biến thành một cái lưới lớn chụp xuống. . . Tốc độ lưới đen đó rất nhanh, mắt thấy trốn không thoát đành phải vung kiếm muốn cắt, không ngờ lưới đen hết sức bền chắc. "Phược yêu võng! Thu!" Cảm giác trên người căng thẳng, toàn bộ người Bạch Vũ Quân bị lưới đen bao lại, hơn nữa còn bị xiết chặc không đứng thẳng được ngã nhào trên đất. . . Đảo mắt đã bị trói chặt chẽ, Bạch Vũ Quân tức giận đến muốn chửi đổng, đánh không lại thì ném chút đồ chơi lung ta lung tung lừa rắn! Yến Phong cười ha ha. "Yêu quái nho nhỏ như ngươi còn không mau mau hiện ra nguyên hình!" Dứt lời, đưa tay muốn nắm phược yêu võng làm phép, vừa mới xoay người, một thanh phi kiếm xuất hiện ở trước mắt vang ong ong, kiếm khí ác liệt, loạn động chỉ sợ trong nháy mắt sẽ có thể giết chết Yến Phong. "Hai vị đây là. . ." Dương Mộc không nói một lời hướng về phía Bạch Vũ Quân bị nhốt lại đánh ra mấy cái động tác tay, phược yêu võng tự động buông ra. Bạch Vũ Quân thở hổn hển vứt bỏ lưới đen giơ tay lên một quyền đánh bay Yến Phong! Bành, bức tường loang lổ bị đụng ra vết rạn, sau khi Yến Phong hạ xuống cầm lấy hắc côn muốn báo thù, còn chưa chờ đứng lên thanh phi kiếm kia đã xuất hiện ở trước mắt gần hai tấc! "Người Thuần Dương Cung thế mà lại làm bạn với yêu nghiệt!" Từ Linh nhìn không được nữa. "Ai nói không thể đứng chung một chỗ với yêu? Đây là xà yêu sư phụ ta tìm để giữ cửa, chẳng lẽ còn phải bẩm báo với ngươi ư? Thật sự muốn giết thì ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?" " Sư phụ hai người các ngươi là ai? Ngày khác nhất định tới cửa thỉnh giáo!" Yến Phong ấm ức. "Ta là Dương Mộc, sư tôn là Vu Dung Thuần Dương Cung, ngươi vẫn không nên đi quấy rầy sư tôn ta thì hơn, ngài bề bộn nhiều việc." Dương Mộc nhàn nhạt mở miệng, không cần thiết giấu diếm, đi không đổi tên ngồi không đổi họ. "Tại. . . Xin lỗi, là tại hạ thất lễ." Nghe được hai chữ Vu Dung thì Yến Phong lập tức sợ, Bạch Vũ Quân cảm thán vị phiếu cơm tiện nghi quả nhiên không tầm thường, nhờ vào tên là có thể để khiến đồ bảo thủ chịu phục, xem ra trở về phải tìm nàng yếu điểm hộ thân phù mới được, rắn đầu xoay nhanh không biết suy nghĩ cái gì. "Ngươi trói nàng lại, nàng cũng đánh ngươi một quyền, không ai nợ ai." Dương Mộc một câu quyết định, rất rõ ràng nghiêng về Bạch Vũ Quân, nhưng mà trước đó một kiếm suýt chút nữa đâm chết hắn, hiện tại vết thương vẫn còn đang chảy máu đấy, Bạch Vũ Quân không nhiều lời, quay đầu lười nói chuyện cùng Yến Phong. "Như vậy, sẽ gặp lại." Yến Phong nhặt phược yêu võng rồi xách cây gậy loạng choạng rời đi, mùi vị bị một con Bạch xà dài mười hai mét đánh một quyền cũng không được tốt cho lắm, nếu không phải tu luyện qua thuật luyện thể thì làm không cẩn thận một quyền sẽ có thể bị đánh chết. Bạch Vũ Quân có chút không biết rõ cái lưới kia là chuyện gì. "Lưới kia là pháp bảo của hắn sao?" Biết Bạch Vũ Quân có nghi ngờ, Dương Mộc giảng giải tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó. "Thật ra thì rất nhiều các tạp tập ở tàng thư có ghi chép về vật này, thế nhân đều biết Thuần Dương Cung ta không trọng ngoại vật chỉ tu bản thân, khổ tu công pháp, pháp bảo chỉ có mấy loại phi kiếm và số ít khác, đan dược càng chú trọng chữa thương và khôi phục hơn, những tán tu tông môn khác thì lại khác, càng trọng pháp bảo, trọng đan dược, rất nhiều người tu hành chính là không ngừng ăn đan dược để tăng cao tu vi, cũng thích lãng phí sức lực cùng tài nguyên chế tạo pháp bảo hơn, đánh nhau hoàn toàn là so đấu pháp bảo, thật tình không biết lẫn lộn đầu đuôi." "Tu hành, tu chính là bản thân mà không phải ngoại vật, sử dụng pháp thuật tương ứng pháp bảo cũng có thể phá đi, tỷ như phược yêu võng , dựa theo thi triển pháp thuật tương ứng thì có thể ngăn cản, đủ loại công pháp tàng thư các tất cả đều có, thuộc về môn học tự chọn." Sau khi nghe xong Bạch Vũ Quân ngẩn người, hạ quyết tâm sau khi trở về sẽ không ra khỏi tàng thư các. "Về sau sẽ tình cờ gặp rất nhiều tu sĩ dựa vào ăn đan dược để tăng cao tu vi, thân thể suy yếu tâm cảnh không đủ, cả người không có linh lực khó mà tiến bộ, cho nên, Đại Bạch về sau ngươi ăn ít đan dược một chút." Còn có cái này một chuyện? Bạch Vũ Quân gật gật đầu. "Yêu thú khác biệt nhân loại có lẽ có thể ăn đan dược, yêu thú tu luyện hở một tí trăm năm ngàn năm, huống hồ năng lực hấp thu tiêu hóa loài rắn rất mạnh, không sợ tác dụng phụ đan dược cũng không chừng." Dương Mộc cũng có chút không nắm chắc được. Bĩu môi, lời nói này cũng như không nói, chẳng qua câu hở một tí trăm năm ngàn năm thật sự đúng là không sai, nhân loại thời gian ngắn thì có thể tiến bộ tu vi, còn yêu thú cần bỏ ra càng nhiều thời gian, chỗ tốt chính là linh lực hùng hậu thể trạng càng bền chắc, nói không ra được tốt xấu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]