Yến Nương sửng sốt một chút, sau đó đáp, “Tất…… Tất nhiên là thế.”
Lưu Tự Đường lúc này hơi hơi mỉm cười, “Thế thì tốt, hại ta lo lắng mãi.”
Nghe hắn nói như thế, Yến Nương lại thấy hứng thú. Nàng tiến lên một bước, ánh mắt đảo qua mặt Lưu Tự Đường một vòng nói, “Lưu đại nhân có chuyện gì thì mau nói thẳng, tiểu nữ tử ngu dốt, sợ là không nghe được thâm ý trong lời ngài.”
Lưu Tự Đường vẫn bình tĩnh đáp, “Vậy ta liền nói thẳng, nếu có chỗ nào không đúng thì thỉnh phu nhân thứ lỗi.” Hắn nhẹ nhàng hút một ngụm khí lạnh thấu xương, “Ta quen Trình huynh không nhưng lại vô cùng kính nể. Huynh ấy là người có lòng dạ rộng lớn, làm người trung thực, mặc kệ đối với bạn bè hay người thân đều thế. Ta cũng có thể nhìn ra Trình huynh rất quan tâm đến phu nhân, mọi chuyện đều để phu nhân lên trước, thế nên trong lòng ta không khỏi thấp thỏm.”
Yến Nương nhướng mày, “Thấp thỏm cái gì?”
Lưu Tự Đường nhìn nàng, “Ta sợ huynh ấy si tâm vọng tưởng, tương tư đặt nhầm chỗ.”
“Hả?”
“Mong phu nhân thứ cho ta mạo muội. Ta xin lắm miệng hỏi một câu, ngài đối với Trình huynh rốt cuộc có tình nghĩa hay không?”
Yến Nương ngẩn ra một chút, “Ta…… Ta cũng không chán ghét hắn……”
“Chỉ là không chán ghét?”
Yến Nương chớp chớp đôi mắt, thần sắc có vẻ vô tội nói, “Cái gì gọi là tình nghĩa?”
Lưu Tự Đường nghẹn họng nhìn trân trối nói, “Vừa rồi không phải phu nhân còn nói rất trôi chảy sao? Cái gì mà như cành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427961/quyen-18-chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.