Chương trước
Chương sau
Đêm tối như một bàn tay thực lớn trùm lên toàn bộ Ngu Sơn thôn khiến nó không còn chút kẽ hở.
Đổng phu nhân ngồi một mình trong viện, thần sắc bi ai ngóng nhìn bầu trời tối đen không một ngôi sao, khóe mắt có treo một giọt nước mắt trong suốt.
Một tiểu nha hoàn đi vào sân, phủ thêm cho nàng ta một cái áo khoác lông, lại nhỏ giọng an ủi, “Phu nhân, ngài chớ có quá đau buồn, thân thể ngài vốn không tốt, cần phải bảo trọng thaant hể. Dù sao hiện tại lão phu nhân cùng thiếu gia đều không còn nữa, Đổng gia trên dưới còn phải cần phu nhân lo liệu, ngài không thể khiến bản thân mình không chịu đựng nổi.”
Đổng phu nhân vô lực gật gật đầu, nhẹ nhàng nâng tay ý bảo nàng kia lui xuống, tiểu nha hoàn lúc này lắc đầu than một tiếng rồi vừa lau nước mắt vừa đi ra khỏi sân, để lại một mình Đổng phu nhân ở lại trong viện.
Một trận gió lạnh thổi qua khiến tấm áo choàng trên người nàng ta tung lên như lá cờ, “Ào ào” rung động. Nàng ta đứng lên dùng đầu ngón tay thấm rớt giọt nước mắt trên khóe mắt, sau đó cất bước đi vào trong bóng đêm.
Theo như lời của Đổng Tông Nguyên, nơi đó thực chen chúc, nơi nơi đều là nhưng đôi mắt lập lòe, nhưng nàng ta lại không sợ, bởi vì hiện tại nàng ta chính là anh hùng của chúng nó.
***
“Đằng Hồ, sao ngươi không khóc? Ngươi xem các nàng đã đói đến không chịu nổi, khóc đến nghiêng ngả, thậm chí cào nát cả giấy bọc cửa sổ.”
“Các nàng càng khóc thì bà bà càng không cao hứng, cũng sẽ không cho các nàng ăn, vì thế ta mới không khóc.”
“Tuổi ngươi không lớn nhưng lại là kẻ lanh lợi, ngày mai ta sẽ nói với bà bà để đám sư phó dạy ngươi đánh đàn, thổi tiêu, ngâm thơ viết chữ, nói không chừng ngươi thật đúng là một khối ngọc có thể gọt đẽo.”
……
……
“Đằng Hồ cô nương, chạy mau, phu nhân mà tìm đến đây thì không chạy được nữa đâu. Mỗi một vị cô nương gia đem về nhà đều sẽ bị phu nhân dùng dây mây đánh chết tươi.”
“Gia ở nơi nào? Hắn cứ thế từ bỏ ta, tự mình đi rồi ư?”
“Ai nha, lúc này, ngươi còn trông cậy vào hắn làm gì? Chuyện trong nhà này đều là phu nhân làm chủ, thiếu gia ở trước mặt nàng đến rắm cũng không dám đánh. Cô nương, nếu ngươi chết rồi, hắn thậm chí còn không chịu chuẩn bị quan tài, trực tiếp để người kéo ra ném ngoài hoang dã đó.”
“Vậy…… Ta…… Ta nên trốn đến nơi nào?”
“Gia để ta đưa ngài tới chỗ Vương công tử, ngài tạm thời tránh ở đó một chút, chờ chuyện này yên ổn thì hắn sẽ đón ngài về.”
“Vương công tử? Người nọ ta đã gặp, vừa thấy đã biết không phải người tốt gì, ta sợ đến đó rồi hắn sẽ……”
“Đằng Hồ cô nương, bây giờ đã là lúc nào rồi, sao còn có thể suy nghĩ cặn kẽ, có thiếu gia ở đây, Vương công tử không dám làm thế nào đâu, ngài mau đi theo tiểu nhân đi.”
……
……
“Lột quần áo của nàng ta ra, bỏ vào giỏ, ném vào trong giếng, nếu nghe lời thì kéo lên, nếu không nghe lời thì cứ ở dưới đó đông lạnh. Ta cũng không tin ta không trị được cái tính ngoan cố này của nàng ta.”
“Gia, lúc này trời đông giá rét, nước giếng đều sắp đông lại, nếu ném người vào trong đó thì sợ là sẽ xảy ra án mạng đó.”
“Mạng người trong phủ chúng ta còn thiếu sao? Ngươi còn sợ cái gì, cứ làm theo lời ta, nếu xảy ra chuyện thì ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm.”
……
……
“Cô nương, ngươi cũng đừng ngoan cố nữa, lúc cha mẹ ngươi đem ngươi bán cho mẹ mìn thì cả đời này ngươi đã định là sẽ phải chịu mệnh khổ sở. Dù sao thân mình ngươi cũng chẳng còn trong sạch, đi theo ai mà chẳng giống nhau. Vị công tử kia đã đem ngươi đến đây thì chắc chắn không nghĩ đến chuyện đón ngươi về, ta nói thật cho ngươi biết, hắn thiếu công tử nhà chúng ta mấy trăm lượng bạc, lại không dám lấy tiền trong nhà đi trả nợ nên mới dùng ngươi đến để gán nợ, ngươi cần gì phải vì một kẻ như thế mà hủy hoại chính mình.”
“Cô nương, ta lại khuyên ngươi một câu, ngươi tổng cộng cũng chỉ có chút nhan sắc và tài nghệ là đáng tiền, nếu ngươi không quý trọng thì dứt khoát đâm đầu vào vách giếng chết cho rồi, hai chúng ta đều bớt việc. Neus ngươi nghe lời ta nói thì thuận theo công tử nhà chúng ta, về sau cuộc sống của ngươi sẽ tốt chút.”
“…… Kéo ta lên……”
……
……
“Đừng giết ta, cầu xin ngươi đừng giết ta, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi, ngươi buông tha cho ta đi. Trong bụng nàng còn có hài tử, ngươi làm như vậy sẽ chịu báo ứng, sẽ phải xuống địa ngục đó.”
“Địa ngục? Từ khi ta tám tuổi bị bán cho mẹ mìn thì mỗi giờ mỗi khắc ta đều giống như đang ở địa ngục, sớm đã quen rồi.”
***
“Bang.”
Một cục đá từ đầu tường rơi xuống, sau đó lăn lộn trên mặt đất một vòng rồi ngừng bất động bên chân Đổng phu nhân. Nàng ta cảm thấy trái tim đột nhiên bị nắm lấy, vội xách váy chạy ra ngoài viện.
Một bóng người đứng cách nàng ta vài thước xa, ở trong rừng cây, nửa người trên của hắn bị cây cối che lấp, nhưng chỉ dựa vào đôi chân kia Đổng phu nhân cũng đã nhận ra hắn.
Trong lòng nàng ta hoảng hốt, ngón tay chậm rãi nâng lên, “Ngươi…… Sao lại là ngươi?”
Người nọ không nói gì, thân mình chỉ nhẹ nhàng động đã chạy sâu vào trong rừng. Đổng phu nhân đứng tại chỗ sửng sốt một lúc rồi cũng hung hăng cắn môi, nâng bước chạy đuổi theo.
***
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Trình Mục Du cùng Tưởng Tích Tích đã mang theo nha dịch đến Ngu Sơn thôn, thấy đoàn người tới, Đổng phu nhân nhanh chóng đưa bọn họ vào phòng, sau đó sai người rót trà, còn bản thân nàng ta thì ngồi đối diện Trình Mục Du, có chút kinh ngạc mà hỏi hắn, “Sự việc đã xong, không biết đại nhân đến lần này là có chuyện gì?”
Trình Mục Du buông cái ly, “Hôm qua sau khi hồi phủ ta mới cảm thấy ngọn lửa kia có chút không đúng, phu nhân không cảm thấy lửa cháy quá nhanh sao? Từ khi chúng ta phát hiện cháy đến khi toàn bộ tây sương phòng bị thiêu rụi chỉ chừng nửa khắc, thế lửa lại hung mãnh, không sao đập được, nếu không có vật dẫn lửa thì thật sự không thể có chuyện đó.”
Đổng phu nhân nhẹ nhàng che miệng, mặt lộ vẻ kinh hoàng, “Tây sương phòng kia toàn làm bằng gỗ, hơn nữa có gió thổi khiến lửa bốc nhanh cũng đâu phải chuyện lạ?“
“Cho dù thế thì cũng không thể nhanh đến mức ấy, hơn nữa cỗ thi thể kia cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn mà cháy đen hoàn toàn thế được. Nếu không có dầu tẩm vào thì hoàn toàn không thể cháy đến đen thui như thế.”
“Có lẽ quan nhân một lòng muốn chết cho nên mới tìm một ít chất dẫn cháy để tự thiêu cũng không biết chừng.” Đổng phu nhân thử thăm dò nói.
Trình Mục Du cười đạm mạc, “Đổng Tông Nguyên là vì trốn tránh quan phủ mà lâm thời tự thiêu, trong một khoảng thời gian ngắn như thế, hắn làm sao tìm được đống đồ dẫn cháy đó chứ?” Nói tới đây, hắn thấy Đổng phu nhân trầm mặc không nói thì lập tức đứng lên, nói với Tưởng Tích Tích, “Ngươi mang theo vài người đến tây sương phòng điều tra xem, có tìm được chứng cứ hữu dụng nào không.”
Tưởng Tích Tích ôm quyền đáp vâng, sau đó mang theo mấy nha dịch đi ra ngoài cửa.
Thấy bọn họ đi xa, Trình Mục Du lại chuyển ánh mắt đến chỗ Đổng phu nhân, nhẹ giọng hỏi, “Đổng phu nhân, còn có một chuyện hy vọng ngươi có thể kể đúng sự thật cho ta. Trừ xích mích lẫn nhau thì hai mẫu tử của Đổng gia có kết oán với người khác không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.