“Bọn họ thật sự dặn dò các ngươi như thế sao?” Trên mặt người trẻ tuổi kia lộ ra kinh ngạc, ngữ khí lại kiên nghị, khiến chủ quán ki không khỏi nổi lên một cỗ kính sợ.
“Bọn họ xác thật đã nói thế,” ông ta lắp bắp nói, trên mặt lại không nhịn được nở nụ cười lấy lòng, “Công tử, nghe cách ngài nói chuyện hẳn cũng là con nhà huân quý, ngài nói với ta một chút xem triều đình rốt cuộc đang muốn làm gì, vì sao một người nối tiếp một người tới phố hỏa thiêu này chứ?”
Người trẻ tuổi nhẹ liếc ông ta một cái, hừ lạnh một tiếng, “Sợ là có người không chết tà tâm, có lòng mơ ước thứ không thuộc về mình.”
Chủ quán hoàn toàn hồ đồ rồi, ông ta vốn không rõ ràng hai việc này có liên quan gì tới nhau, lúc này ông ta lại càng như chìm vào trong mây mù.
Ông ta sờ cằm đứng đó suy nghĩ nửa ngày vẫn không thể hiểu nổi những rối loạn trong chuyện này.
Mà người trẻ tuổi kia nhân lúc ông ta đang mải mê suy nghĩ đã lẻn vào trong ngôi nhà cũ nát kia, tay áo nhẹ vung một cái, đem cửa viện khóa lại.
Trong viện cỏ dại mọc thành cụm, trên đất là những mảnh gạch ngói vỡ, còn có một miệng giếng bỏ hoang. Hắn nhìn cả sân viện hỗn loạn, thở dài nói, “Ngài ấy đi một hơi mấy chục năm, nhà cũ mà ngài ấy luôn nhắc mãi lại cũ nát đến thế này, tương lai nếu về ở tạm thì phải làm thế nào chứ?”
Nghĩ đến đây, hắn liền bấm tay niệm thần chú, môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427866/quyen-16-chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.