Lan Huân mê mang mà quay đầu lại, quả nhiên thấy chỗ sâu trong hành lang dài có treo một khối vải bố trắng đang tung bay vì gió mưa bên ngoài.
“Hả, cái này thực kỳ quái, ai lại treo một khối vải bố ở đây, không sợ phạm húy sao?” Nàng vừa nói vừa đi tới chỗ góc tối kia, nhưng mới bước được hai bước thì tay lại bị Vân Cẩm ở phía sau bắt được, mà lòng bàn tay nàng kia là một mảnh mồ hôi, đem một cỗ hoảng loạn không rõ truyền vào trong lòng nàng.
“Vân Cẩm tỷ……”
“Đừng nói nữa, đi mau.” Giọng Vân Cẩm cứng lại, thân thể cũng cứng còng thẳng tắp. Nàng ta túm chặt lấy Lan Huân, quay đầu chạy ra khỏi hành lang.
“Vân Cẩm tỷ, mưa còn chưa tạnh, mà miếng vải kia……”
“Đó không phải vải.” Giọng Vân Cẩm hoàn toàn bị tiếng mưa xôn xao át hết.
“Cái gì?” Lan Huân không nghe rõ nên hỏi lại một câu.
“Kia không phải……”
“Hì hì…… Hì hì……”
Vân Cẩm còn chưa nói xong thì đã bị vài tiếng cười như có như không đánh gãy. Thanh âm là từ hành lang phía sau truyền tới, hơn nữa giống như là do nhiều người khác nhau phát ra, có cái cách các nàng gần, có cái cách xa, có cái phía trên có cái…… Tựa hồ chính là ở ngay gót chân các nàng……
Lan Huân cả kinh muốn xoay người, tay lại đột nhiên bị Vân Cẩm nắm chặt, “Đừng quay đầu lại, đừng nhìn, nếu ngươi nhìn thấy chân dung chúng thì mệnh cũng sẽ bị chúng mang đi đó.”
Vân Cẩm biết tính Lan Huân nhát gan, nếu nhìn thấy thứ đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427860/quyen-16-chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.