Trời mưa càng lớn hơn, trên mặt đất nổi lên một tầng sương trắng, giống như tơ lụa mờ mịt.
Hai tay hắn hợp lại, thu cây roi sắt vào tay áo, bước đi trong tiếng khóc rống của Ngưu Mẫn.
Vũ trụ ở trước mặt hắn đan chéo thành một cái võng lớn, nhưng tóc và đạo bào của hắn lại không hề bị ướt, một đầu tóc bạc vừa ngắn vừa dày lại dựng lên, thẳng hướng trời cao.
“Tễ Hồng tú trang……” Sau khi nói ra bốn từ này hắn nơi nhếch khóe miệng hung ác, mười ngón tay không tự chủ mà nắm chặt. Nhưng tay trái nắm được một nửa thì chỗ khớp xương lại truyền đến một trận đau nhức, hắn nhe răng hừ một tiếng, lòng bàn tay phải bỗng nhiên bốc lên ba ngọn lửa, hắn dùng sức ấn ba ngọn lửa đó lên mu bàn tay trái đen đến khô rát.
Ấn như thế trong chốc lát, đau đớn ở tay trái rốt cuộc cũng nhẹ bớt. Hắn nâng lên đôi mày rậm, một đôi mắt ưng sáng quắc có ánh sáng lấp lánh nhìn về phía trước, mọi nỗi lòng đều quay trở lại cái hồ nước đầy hồng liên của mười một năm trước.
***
Mới vừa đẩy mở cửa điện thì Vương Kế Huân đã bước đến chỗ hắn, “Đạo trưởng, không tốt, Lâm Kính Ẩn trốn mất rồi.”
“Không phải ta bảo ngươi chậm chạp không phát tang dụ hắn trở về, sau đó đóng cửa thành bắn tên sao? Thế nào lại để hắn chạy thoát?”
Vương Kế Huân dậm chân, “Đều là Lưu lão đầu kia xen vào việc của người khác, dùng lệnh bài của tiên đế khiến cấm quân phải mở cửa thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427858/quyen-15-chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.