Trình Đức Hiên hừ một tiếng, mắt đảo qua Trình Mục Du, sau đó nói, “Cái tính tình ngoan cố này của hắn, ngài còn lạ gì. Từ khi nương Tấn Nhi không còn nữa, người đến cửa cầu thân không biết bao nhiêu mà kể, nhưng hắn chỉ tránh không gặp, khiến cho ta trái phải đều đắc tội người ta, thật là mất hết mặt mũi, vì thế cũng đành mặc kệ hắn.”
Nghe vậy, Trình Mục Du không phản bác cũng không nói tiếp, chỉ cười một cái, rồi lại cầm đũa lên, chăm chú gắp một hạt lạc, giống như đây là một chuyện quan trọng nhất phải làm.
Trình Quốc Quang giương mắt nhìn hắn, “Hắn không phải không muốn tục huyền, chỉ là chưa tìm được người vừa ý thôi. Nhưng ta thấy vị Yến cô nương kia thật ra không tồi, Mục Du, ý của ngươi như thế nào?”
Chiếc đũa trượt một cái, hạt lạc nhảy ra ngoài, rơi trên mặt đất lăn vài vòng, rốt cuộc lăn xuống dưới chạn thức ăn.
Trình Mục Du ngẩng đầu, “Yến cô nương?”
Trình Quốc Quang ngầm hiểu cười, “Đã nhiều ngày nay ngươi và nàng cùng nhau chiếu cố những người bị hại, nàng còn giúp Khải Sơn chuẩn bị hậu sự, việc phức tạp như thế mà nàng xử lý đâu vào đấy, thực là vị cô nương thông tuệ. Nhưng mấu chốt chính là ta có thể nhìn ra ngươi vô cùng quan tâm đến nàng, từ ngôn ngữ cử chỉ đều lộ ra một chữ ‘ tình ’, đại bá ngươi tuy đã lớn tuổi nhưng còn chưa mờ mắt, ta vẫn có thể cảm giác được tâm tư của người trẻ tuổi.”
Hóa ra thông qua nhiều ngày tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427800/quyen-14-chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.