Dứt lời, Võ cùng bọn gia đinh cũng liên tiếp hướng về phía nha dịch kia quỳ xuống, trong miệng kêu khóc muốn hắn thay chính mình làm chủ. Nha dịch kia thấy nhiều người như thế cùng quỳ xuống, đã thế lời nói còn giống nhau thì không thể không tin. Vì thế hắn lại nhìn về phía Trình Mục Du, sắc mặt đã sớm không còn cung kính như vừa rồi, “Trình đại nhân, đắc tội.” Dứt lời, nha dịch còn lại đi đến phía sau Trình Mục Du, đem bội kiếm của hắn từ bên hông gỡ xuống, dùng dây thừng đem hai tay của hắn buộc ra sau lưng, lại buộc một đầu dây khác vào tay mình. Suốt toàn bộ quá trình đó, Trình Mục Du đều không giãy giụa, hắn biết mặc dù hiện tại có dốc toàn lực cũng chưa chắc đã là đối thủ của họ. Hơn nữa đám người Tưởng Tích Tích hoàn toàn có thể nhân lúc hắn phản kháng mà tìm cơ hội giết hắn. Như vậy hắn sẽ hoàn toàn đánh mất cơ hội xoay người. Cho nên, hắn chỉ lẳng lặng đứng trang nghiêm, hướng Tưởng Tích Tích nhẹ giọng nói, “Tích Tích, ngươi chưa bao giờ tự xưng là nữ tử, ngươi từng nói gọi xưng như thế là quá hạ thấp bản thân, nhưng hiện giờ sao ngươi lại nói được chữ này một cách thản nhiên như thế chứ?” Tưởng Tích Tích bị hắn nói đến ngẩn ra, toàn bộ biểu tình đều ngưng lại, chỉ có sâu trong đôi mắt là né tránh không dám nhìn thẳng vào hắn. Trình Mục Du vì thế cười, lại hừ lạnh một tiếng, “Tích Tích, một năm trước ngươi từng bị trọng thương, hiện tại ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427783/quyen-14-chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.