Trình Mục Du cứ thế ngơ ngác ngồi trong rừng, ánh mắt chuyển từ túi da trâu đến trên người Võ, rồi lại ngược lại. Hắn cảm thấy máu cả người mình ngưng tụ thành băng, thiếu chút nữa làm mạch máu hắn nứt vỡ, thân thể cũng căng chặt đến gắt gao, không dám làm ra chút động tác dư thừa nào.
So sánh với người thường, hắn cũng coi như đã trải qua gió to sóng lớn, chứng kiến vô số việc kỳ quái,nhưng tình hình trước mắt này là lần đầu tiên hắn gặp phải. Mà hắn chưa từng mờ mịt bất lực thế này bao giờ. Trong đầu hắn trống rỗng, không thể suy nghĩ, cả người như một pho tượng, ngã ngồi trên đất rừng lầy lội không thể nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cùng lúc đó vài tiếng gọi chui vào tai Trình Mục Du, từng chút một vang lên trong đầu óc chết lặng của hắn, “Võ, các ngươi ở đâu, Võ……”
Cả người Trình Mục Du đột nhiên chấn động, cuống quít từ trên mặt đất bò dậy, hướng những người kia la lớn, “Chúng ta ở chỗ này, Võ đã xảy ra chuyện, các ngươi mau qua……”
Lời nói đến một nửa, còn một nửa bị chính hắn nuốt vào trong bụng, một chữ cũng nói không nổi. Đó là bởi vì Võ đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên mở mắt, tay chống đất, nhanh nhẹn đứng dậy, vỗ bùn đất trên gnười, đôi mắt xoay vài vòng rồi đột nhiên nhìn thẳng vào Trình Mục Du. Nhưng trong mắt hắn đã sớm không có biểu tình thành thật nhiệt tình mà là tham lam độc ác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427782/quyen-14-chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.