“Đại nhân, nàng…… Nàng chẳng lẽ là muốn đi……” Từ Tử Minh ngừng lại, nửa ngày không dám nói ra ba chữ kia.
“Âm binh tào.” Trình Mục Du nhìn bóng dáng đang bước nhanh trong bóng đêm kia, lại nhìn cái giỏ tre nàng ta đang cầm trên tay mà phun từ kẽ răng ra ba chữ này.
Hữu Nhĩ vuốt cằm, “Xem ra vì giấu tai mắt người khác nên nàng ta ngừng nghỉ mấy ngày, nhưng bây giờ không nhẫn nại được nữa, chuẩn bị ra chiêu.” Cái đuôi to mà người thường không nhìn được của hắn ở phía sau lắc đi lắc lại, từng cây lông trắng dựng lên, ánh mắt nó lộ ra huỳnh quang, “Đêm nay chúng ta phải bắt được nàng ta, ném đến trước mặt huyện lệnh lão nhân kia, xem ông ta giải thích ra sao.”
Trình Mục Du vẫn nhìn chằm chằm cái giỏ tre trong tay Xảo Vân, “Chớ nên mừng vội, ta hoài nghi cái rổ tre kia chính là đựng tơ hồng, thứ này vô cùng cổ quái, mấy người chúng ta phải cẩn thận gấp bội, nhất thiết không được xảy ra sai lầm.”
Hữu Nhĩ hì hì cười, “Đại nhân, có lá bùa của cô nương ở đây thì ngài còn phải lo lắng gì nữa. Chỉ là chút tà thuật của kẻ hèn thôi, không cần kinh sợ đến thế.”
Từ Tử Minh nghi hoặc nói, “Cứ thấy ngươi trái một câu cô nương, phải một câu cô nương, vậy vị cô nương này là nhân vật như thế nào mà khiến ngươi quý trọng sùng kính như vậy?”
Hữu Nhĩ cười đến lộ ra hai cái răng nanh, “Cũng không có gì ghê gớm, nhưng nàng có thể đánh hàng yêu phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427742/quyen-13-chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.