Tượng đất trên tường thấy hai người đột ngột xông vào thì “Oạch” một tiếng từ trên mặt tường trượt xuống dưới, chạy nhanh vài bước qua cái bàn, nhào ra bên ngoài cửa sổ. Trình Mục Du cùng Tưởng Tích Tích đều sửng sốt, ngay sau đó quay đầu đuổi theo qua. Nhưng mới chạy được vài bước thì nghe thấy trong phòng “Ầm” một tiếng, ngay sau đó là tiếng kêu sợ hãi của Đại Xuyên truyền ra, “Còn có…… Còn có một con……”
Trình Mục Du liếc nhìn Tưởng Tích Tích một cái, “Ngươi đi vào hỗ trợ, ta đuổi theo ra ngoài.”
Tưởng Tích Tích tuân lệnh chạy vào trong phòng, Trình Mục Du thì phi thân ra khỏi viện, dọc theo còn đường mòn cao thấp mà chạy theo một đường không bỏ, hắn mơ hồ nhìn thấy thân ảnh màu vàng nghệ kia thoắt ẩn thoắt hiện trong bụi cỏ. Nó không lớn, chạy lại rất nhanh, giống một chuột chạy xuyên qua bóng đêm.
Đang lo lắng không đuổi kịp nó thì ở lối rẽ bên cạnh có một người nhảy ra, người nọ cầm một lưỡi dao sắc bén, trong đêm tối vẽ lên một đạo bạch quang, trong khoảnh khắc đã chém đầu tượng đất kia xuống.
Cái đầu nhỏ bằng năm tay của tượng đất kia lăn vài vòng trên mặt đất, ngừng trước chân Trình Mục Du bất động. Khuôn mặt nó hướng lên trên, khóe miệng vẫn duy trì bộ dáng lúc nãy, lộ ra một nụ cười lãnh đạm thần bí với hai người.
Trình Mục Du nhẹ nhàng than thở một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, “Từ đại ca, không phải đã bảo ngươi ở lại khách điếm dưỡng thương sao, vì cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427737/quyen-13-chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.