Lão nhân dẫn đường kia thấy người và ngựa đều đi vào rồi thì hoảng sợ từ trên đất bò dậy, trong miệng kêu “Xong rồi, xong rồi,” sau đó chạy về hướng bọn họ vừa đi đến, giày trên chân rớt mất một cái cũng không biết. ***
Sương trắng bốc lên mờ mịt, nó như có sinh mệnh, dán vào mặt đất mà lan ra. Tiếng lêu gào, ngưng kết trong đám sương mù đó, nghe vào tai mơ hồ, như gần như xa, như thật như là đến từ một cảnh mộng hư vô mù mịt nào đó. Sử Kim nhăn cái mũi ngửi vài cái, “Hóa ra mùi thối là đến từ đám sương mù này, ta còn tưởng gần đây có thi thể dã thú chứ.” Thấy Sử Phi đi ở đằng trước không nói lời nào, hắn thoáng đem thanh âm đề cao hơn chút, “Ngươi nói xem, thanh âm này thật sự là của đám Liêu binh được chôn ở đây phát ra ư? Nhưng bọn họ đã chết ba mươi mấy năm, làm sao vẫn không cam lòng chứ?” Sử Phi vẫn không để ý đến hắn, thân mình ở trong sương mỳ có vẻ lờ mờ, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được hắn. Sử Kim nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Sử Phi tựa hồ đang kéo lê một chân đi ở phía trước, tập tễnh, một bước đi được rất lao lực. Chẳng lẽ hắn bị thương sao? Sao mình lại không biết chứ? Sử Kim có chút lo lắng, đi nhanh hơn vài bước, muốn tiến lên bắt lấy huynh đệ nhà mình, nhưng vừa duỗi tay ra thì năm ngón tay hắn lại treo giữa không trung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427717/quyen-13-chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.