Nói xong, ông ta cũng không kịp giải thích nhiều vội vàng lôi kéo Sử Phi và Sử Kim đi đến con đường núi ngoằn ngèo khúc chiết kia. Đi mãi một đoạn xa, rốt cuộc nhìn không thấy sơn cốc kia nữa ông ta mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, nói với hai người đi theo mình, “Hai vị quan gia, thật sự cũng không phải tiểu nhân mê tín, mà là sơn cốc này quá mức tà môn, không thể không kiêng dè.” “Lão gia tử, vừa rồi ngài nói âm binh thường đi qua đây, rốt cuộc là chuyện gì thế?” Sử Phi nắm ngựa đi theo phía sau lão nhân kia hỏi. Lão đầu nhi lại nhẹ nhàng lau mồ hôi, “Ba mươi năm trước, Tống Liêu hai quân ở chỗ này đánh một trận ác liệt, lúc ấy thống soái Liêu quân là Gia Luật Thát ra lệnh cho thủ hạ quan binh ở chỗ này đào một con đường núi, cũng đem quân Tống dẫn đến nơi này, muốn nhân cơ hội phục kích đội quân chủ lực của Tống ta. Nhưng kèn vang lên xong, quân Tống đã tiến vào sơn cốc lại đột nhiên biến mất, mấy đội tinh binh cường tướng cứu thế biến mất, giống như bị sương mù cắn nuốt. Liêu quân mai phục ở một bên quá đỗi kinh ngạc, sôi nổi đi vào bên trong sơn cốc xem xét, ai ngờ đúng lúc này, tiếng kèn đột nhiên từ bốn phương tám hướng truyền ra, Tống quân như thần binh từ trên trời giáng xuống, từ cây cỏ trong núi nhô ra, đem cung tên kéo căng mà nhắm vào đám Liêu Quân đang tràn đầy trong sơn cốc. Sau đó Liêu quân tử thương thảm trọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427716/quyen-13-chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.