Nàng nói: “Ta đã là thê tử của hắn, từ đây trong lòng sẽ chỉ có một người là hắn, ngươi về sau đừng đến dây dưa với ta nữa.”
Nàng nói: “Dục nhi đã chết, đây là ngươi sai, càng là do ta sai, ta không thể tha thứ cho chính mình, cũng không có thể tha thứ cho ngươi.”
Nàng nói: “Thực xin lỗi Hà đại ca, trước kia là ta nói lời không giữ lời, tuy tuy vì cái chết của Dục nhi mà tự trách nhưng tới bây giờ cũng nghĩ thông suốt rồi. Ta không thể bởi vì cái chết của nàng mà trách tội ngươi, đương nhiên, ta cũng không thể trách tội chính mình. Cha nói, hắn sắp trở lại, ta chỉ muốn sống thật tốt, chờ hắn trở về, cùng hắn bạc đầu, làm một đôi vợ chồng một đời một kiếp.”
Hà Tư cúi đầu, dùng mũi ủng đem cát sỏi trên mặt đất đá đá lên, hắn hung hăng cắn môi, nước mắt theo gò má lăn xuống, “Nhưng ngươi chung quy cũng không chờ được hắn trở về. Ngươi đối với hắn là một mảnh nhiệt tâm, nhưng hắn lại chẳng biết gì hết, hiện tại ngươi vĩnh viễn chôn dưới đất vàng, hắn lại vẫn sống đến khí phách hăng hái, Thục Viện, có đáng không?”
Tiếng sáo bỗng nhiên trở nên trầm thấp, đau thương mà uyển chuyển, như là đang an ủi nội tâm đau khổ của hắn. Hắn lại nhìn lên điện Lục Thường, hai cánh môi mỏng nhẹ nhàng mở: Thâm cung tịch mịch, cho dù là một người như hắn, trong lòng có người không thể quên nhưng vẫn không tránh được bị một nữ tử cô tịch mỹ lệ hấp dẫn, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427705/quyen-12-chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.