Trước phủ tể tướng đông như trẩy hội, ngựa xe như nước, người đến bái kiến Triệu Trạch Bình vây cửa phủ đến chật như nêm cối, đường phố đều bị chặn đến kín không còn chỗ mà đứng, làm những người sốt ruột muốn qua đường gấp đến độ chửi thẳng luôn.
“Đã mấy ngày rồi, con đường này vẫn không đi được, một đám đến đây tặng lễ, đúng là đầy đến chật nhà, chỉ khổ tiểu dân chúng như chúng ta.”
“Thôi thôi, Triệu đại nhân hồi triều là việc lớn lợi quốc lợi dân, chúng ta không nên so đọ việc nhỏ này.”
“Phi, đại sự quái gì, lúc tiên đế chết thì cáo lão hồi hương, lúc này lại vì công danh lợi lộc mà ba ba trở lại, người này ta chính là chướng mắt.”
“Ngươi đừng có nói bậy, bị người ta nghe thấy thì không hay đâu.”
Hai người đang thấp giọng nói chuyện thì thình lình phía trước nhảy đến một người, người nọ mày mắt tinh xảo, gương mặt trắng nõn, hướng một nam tử trong đó đi qua, thanh âm cao vút có vẻ có chút kích động, “Như thế nào là hiền thần? Chỉ trung tâm hầu một chủ không phải hiền thần, phải phụng dưỡng quốc gia, phụng dưỡng xã tắc mới là hiền thần chân chính. Triệu đại nhân này có một thân bản lĩnh, nếu không vì nhân dân mưu phúc lợi, vậy chẳng phải là quá lãng phí, hắn cúc cung tận tụy, tuổi đã cao mà còn vì thánh thượng phân ưu, ngươi lại ở chỗ này khua môi múa mép, không cảm thấy xấu hổ hả?”
Hai người kia nhìn nhau, trong lòng nghĩ đây chắc là gia đinh của Tể tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427682/quyen-12-chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.