Lúc Tưởng Tích Tích tỉnh lại thì thấy Trình Mục Du ngồi ở mép giường, lưng hắn thẳng tắp, đôi mắt xuyên qua cửa sổ nhìn bên ngoài, cả người như đắm chìm trong ưu tư.
Tưởng Tích Tích không quấy rầy hắn, nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm Trình Mục Du trong chốc lát, thấy hắn vẫn cứ không thoát khỏi suy nghĩ thì mới chống giường ngồi dậy, nhẹ giọng nói, “Đại nhân, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Vì sao nhìn ngài sầu muộn như vậy?”
Nghe thấy giọng Tưởng Tích Tích, Trình Mục Du bừng tỉnh lấy lại tinh thần, chỉ là trong một khắc thần sắc trên mặt hắn đã có biến hóa, mây đen không thấy nữa mà trên mặt là một mạt ôn nhu ít có. Hắn hướng nàng cười, “Ngươi tỉnh rồi, đã nhiều ngày nay Tấn Nhi lo lắng hỏng rồi. Tuy rằng ta đã nói cho hắn là ngươi chỉ hôn mê nhưng mỗi ngày hắn vẫn phải khóc một lúc, thật là phiền chết ta.”
Tưởng Tích Tích biết hắn có việc gạt chính mình, nhưng hắn không nói thì nàng cũng không muốn làm khó hắn, vì thế cũng nhếch miệng cười nói, “Tấn Nhi rốt cuộc mới sáu tuổi, ta biết đại nhân luôn cảm thấy hắn yếu đuối, không giống nam hài tử, sợ hắn bị thuộc hạ chiều hư nhưng tiểu tử này tuy thích khóc nhưng trong lòng rất cứng cỏi, hơn nữa hắn chính là có chủ ý của mình. Thuộc hạ nghe Sử Kim nói, lúc Yến cô nương ở trong phủ đã từng dạy Tấn Nhi đọc nửa cuốn binh thư cơ bản, hắn giống như rất thích, cả ngày ôm lấy tay không rời, nói không chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427681/quyen-12-chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.