Sau khi đệ đệ sau mất tích, cha mẹ suốt ngày buồn bực không vui, đặc biệt là mẫu thân, bà bị tra tấn đến từ từ gầy ốm, mất đi hứng thú với mọi chuyện, mỗi ngày đều ngồi trước viện, nhìn ruộng lúa mạch mênh mông phía trước mà ngẩn ra.
Lòng tiểu nhân rất áy náy, luôn cảm thấy đệ đệ mất tích có liên quan đến mình, vì thế chỉ cần nhàn rỗi là tiểu nhân lại đến bên viện môn bồi mẫu thân.
Có một ngày, tiểu nhân thật sự nhịn không được, liền hỏi bà có hận tiểu nhân không, bởi vì tiểu nhân sơ sẩy nên mới để đệ đệ đi lạc mất.
Nhưng không nghĩ tới, mẫu thân không những không trách cứ mà ngược lại lộ ra một nụ cười thoải mái, bà chỉ vào sóng lúa dập dờn, bình tĩnh nói: “Tiểu Phi, đệ đệ con không đi đâu hết, đã nhiều ngày nay ta đều nhìn thấy hắn hướng ta vẫy tay, còn gọi tên của ta.”
Lời nàng nói khiến tiểu nhân giật mình, vội đứng thẳng thân mình, hướng ruộng lúa mạch nhìn vào. Lúa mạch màu vàng đang theo gió phập phồng, giống từng cánh tay đong đứa. Mới vừa nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị lại ngồi xuống thì tiểu nhân lại thình lình thấy được một thứ, nó ở giữa ruộng lúa mạch, cùng lúa mạch đón gió phấp phới, nếu không nhìn kỹ, cơ hồ không nhìn ra được.
Đó là một cánh tay, thô tráng hữu lực, ngón tay khớp xương rõ ràng, nó đang hướng về phía mẫu thân nhẹ nhàng múa may giống như đang gọi bà.
“Đó không phải tiểu Nhiên, nương, mau cùng con về phòng đi.” Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427664/quyen-11-chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.