Bị người ta nói trúng tâm sự, Tưởng Tích Tích cũng không phủ nhận: “Ngày đó ta tuy tận mắt nhìn thấy Phàn Tình lên núi, nhưng không nghĩ rằng nàng ấy giết hại Phàn Ấm. Thứ nhất là bởi vì Phàn Tình tự mình không thừa nhận. Nàng là người thế nào ta biết, tuy miệng lưỡi sắc bén không tha người, nhưng lại không phải người phức tạp, nàng nghe tin Phàn Ấm chết thì biểu cảm giật mình và bi thống kia là không thể giả vờ. Thứ hai, cùng ngày đó, ta ở trên núi đã từng nhìn thấy một người khác, ta hoài nghi người kia mới là hung thủ giết người.”
“Một người khác?”
Tưởng Tích Tích nhìn vào mắt Dụ Vô Thương, “Dụ công tử, ngươi có biết tằm túy không?”
Dụ Vô Thương cười đạm mạc, “Có người nào ở trấn Thanh Thủy không biết tằm túy chứ? Chẳng qua con người ta không tin thần tin quỷ, không phải tận mắt nhìn thấy thì ta nghĩ nó chỉ là truyền thuyết thôi. Dân trí khi xưa còn chưa được khai hóa, gặp phải chuyện không giải thích được thì sẽ quy kết cho quỷ thần, đây là chuyện hết sức bình thường.”
“Nếu là một năm trước, ta nhất định sẽ có cùng suy nghĩ với ngươi, không đem quỷ thần để trong lòng nhưng hiện tại thì ta tin.”
“Tưởng cô nương hoài nghi kẻ giết chết Phàn Ấm chính là tằm túy sao? Nhưng ngươi có biết, nếu đem chuyện này nói cho quan phủ thì bọn họ khả năng sẽ nghĩ ngươi điên rồi không?”
Tưởng Tích Tích “Thích” một tiếng, “Ta sớm nghĩ loại người như họ, bạc thu đến thống khoái, đối với manh mối chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427635/quyen-10-chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.