Tưởng Tích Tích nhẹ nhàng xoay đầu, đôi mắt nhìn thẳng về bãi cỏ hoang hai bên. Hiện tại không có gió, những chỗ khác đều không có chút sứt mẻ, chỉ có bụi cỏ kia, gióng như cơn sóng cuộn, trên dưới phập phồng, đợt này chưa xong, đợt khác lại tới.
Nàng nín thở, mang theo kiếm hướng bụi cỏ đi qua, dừng ở cách đó ba thước, nhẹ nhàng nhón mũi chân đi vào trong bụi cỏ.
Giống như nàng đã lường trước, trong bụi cỏ ẩn ẩn vài nhúm lông màu xám, vì thế nàng hít một hơi thật sâu, nhảy khỏi chỗ, thân mình vẽ ra một đường hoàn mỹ từ giữa không trung xẹt qua, trường kiếm trong tay thẳng tắp cắm vào trung tâm bụi cỏ hoang, còn nàng lại cầm kiếm, cả người chổng ngược trong không trung mà không chút sứt mẻ.
Trong bụi cỏ trung truyền ra một trận tiếng kỉ kỉ, đám chuột giống như một tấm thảm màu xám hướng trong rừng mà chạy, chỉ trong chốc lát đã biến mất không thấy. Chỉ còn lại một con xui xẻo chết dưới mũi kiếm của nàng. Tưởng Tích Tích từ không trung rơi xuống, ném văng con chuột bên trên kiếm, nhìn ngọn núi đầy bóng cây mà trong lòng đột nhiên chợt lạnh.
Không xong rồi, mục tiêu của chúng nó không phải nàng, nếu không, chúng tuyệt đối không thể dễ dàng lùi lại như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lộp bộp một chút, nàng cất bước hướng tằm thần miếu chạy tới, uyển chuyển nhẹ nhàng xuyên qua núi rừng, không đến một chén trà nhỏ thì người đã ở ngoài cửa tằm thần miếu.
Trong miếu một mảnh đen nhánh, pho tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427634/quyen-10-chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.