Ở trên đê xoay vài vòng, Tưởng Tích Tích cũng không tìm được nơi con mèo trắng yên giấc. Trong lòng nàng nói thầm: Chính mình rõ ràng đem nó chôn ở bờ sông, còn lập cái mộ, nhưng đất chỗ này bây giờ chỗ nào cũng phẳng, chẳng còn dấu vết gì. Chẳng lẽ con mèo này thật sự vùng dậy, còn ở lúc nguy cấp mà bảo hộ nàng sao?
Lúc nàng nhíu mày trầm tư thì không phát hiện ra mặt sông vốn bình tĩnh đã lặng lẽ nổi lên biến hóa, giữa sông có thêm một đoạn sương mù, từng chút một hướng về bờ. Bên trong sương mù còn ẩn ẩn có tiếng khóc vang lên, bi thương, khi có khi không.
Chờ đến khi Tưởng Tích Tích ngẩng đầu thì đám sương này đã tới trước mặt nàng, ở trên mặt nước rung rinh lung lay trong chốc lát, biến ảo thành một bóng người trong suốt.
“Vương Ngộ Thần……” Nhìn hai chân người nọ phía dưới huyết nhục mơ hồ, chỉ còn lại mấy khối xương vỡ, Tưởng Tích Tích chậm rãi ngẩng đầu, “Ngươi có điều gì muốn nói, hãy nói cho ta, nói không chừng ta có thể giúp ngươi.”
Tuy rằng rất sợ hãi, nhưng nàng cuối cùng cũng không đành lòng. Vương Ngộ Thần bị chết quá thảm, nếu thật sự có thể giúp hắn đạt thành tâm nguyện, trong lòng nàng cũng thoải mái một ít.
“Vòng tay……”
Thanh âm của hắn mơ hồ, nghe không rõ lắm. Cũng đúng, đầu lưỡi của hắn hẳn là cũng bị đám chuột kia cắn rồi, đương nhiên sẽ không nói rõ chữ.
“Ngươi nói cái gì?” Tưởng Tích Tích đến gần một bước, lớn tiếng hỏi. Nhưng bảo kiếm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427632/quyen-10-chuong-311.html