“Dặn dò xong vài việc này, thiếu niên kia liền dắt con ngựa giao cho lão gia, để ông ấy thúc ngựa trở về, một khắc cũng đừng chậm trễ. Lão gia đương nhiên giống như có được thánh chỉ, ngày đêm chạy về, dựa theo lời hắn dặn mà làm từng việc, nửa điểm cũng không dám qua loa. Quả nhiên, một tháng sau, trên trấn rốt cuộc không có người chết nữa, mà đám chuột kia cũng bởi vì không tìm thấy đồ ăn mà chết đói hơn phân nửa, họa chuột từ đó được tiêu trừ.”
“Thiếu niên kia chính là Trình đại nhân?” Tưởng Tích Tích kinh ngạc nói.
“Còn không phải ngài ấy ư,” Phàn phu nhân cười tủm tỉm nhìn nàng, “Cho nên nói Trình đại nhân là đại ân nhân của trấn Thanh Thủy này, nếu không có ngài ấy thì hiện tại sao ta còn có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm với ngươi chứ.”
“Phu nhân, ngài chớ trách ta nhiều lời, ta nghe Phàn Ấm nói, Phàn lão gia cũng qua đời vào mùa hè sau khi dịch bệnh tiêu trừ, chẳng lẽ bởi vì đi lại bôn ba, vất vả lâu ngày thành tật sao?”
Phàn phu nhân cúi đầu, “Không phải, lão gia thân thể khoẻ mạnh, ông ấy là bị chuột cắn chết.”
“Cái gì?”
“Dịch bệnh qua đi, bởi vì trường kỳ không có người cho ăn cùng trồng trọt, con tằm và lá trà trong trấn cũng chẳng còn bao nhiêu cho nên trấn dân đang thương lượng chuyện chạy nạn, mọi người ước định thời gian, thu thập bọc hành lý, chuẩn bị cùng rời khỏi đây. Nhưng trước khi đi một đêm, lão gia lại xảy ra chuyện. Lúc ấy vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427631/quyen-10-chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.