“Ta vào xem.” Nghe Phàn Ấm nói xong, Tưởng Tích Tích nâng bước liền đi vào Dụ gia, trong lúc nhất thời nàng quên mất mình đến đây tị nạn, sớm đã không phải một nữ bộ khoái gì nữa, nàng chỉ muốn đem sự tình điều tra rõ ràng.
“Ai, ngươi sao có thể tự tiện xông và nhà người khác chứ?” Phàn Ấm từ phía sau túm chặt lấy nàng.
Tưởng Tích Tích lúc này mới nhớ tới thân phận của chính mình, xấu hổ cười hai cái rồi đành cùng Phàn Ấm bước xuống bậc thang. Đúng lúc này cửa Dụ gia lại mở ra, mười mấy người hầu nối đuôi nhau từ bên trong đi ra, mỗi người trên tay đều ôm một chồng khay bện bằng cây trúc, trên mặt khay dính đầy những vết máu xanh xanh nhỏ vụn, nhìn về nơi xa, tựa như đôi mắt con chuột.
“Đây là khay dưỡng tằm, xem bộ dáng này, những con tằm trong đó đều bị chuột ăn hết rồi,” Phàn Ấm lắc đầu thở dài, “Nhưng không biết có bao nhiêu chuột đã tới mà có thể cắn chết toàn bộ tằm như vậy, còn nữa, Dụ gia chính là nuôi hơn mười con mèo lớn, đám chuột kia sao dám ở chỗ này quấy phá chứ.”
Đang nói thì bên trong cánh cửa xuất hiện một thân ảnh ngồi trên xe lăng, hắn nhìn chằm chằm những khay tằm nhuốm máu kia, sắc mặt trắng bệch, mắt lộ ra thần sắc bi ai.
“Vô thương, sao chưa mặc thêm áo đã ra rồi, ban đêm gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.” Phàn Tình vẫn luôn lặng im không nói liền lưu loát đi vào trong cửa, đáy mắt ôn nhu như muốn tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427618/quyen-10-chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.