Phàn Tình giận nói một tiếng: “Ngươi chừng nào thì mới có thể có chút tiền đồ, cả ngày đến chỗ ta lấy tiền. Tuy nói hắn cũng sẽ không làm gì ta nhưng mỗi ngày bồi tên tàn phế đó ngắm hoa uống trà, một chút ý tứ đều không có.”
“Ai u, cô nãi nãi của ta, ngươi đừng coi mình vô tội thế chứ, nhìn xem, vòng tay này lóe đến mắt ta mở không nổi nữa rồi, hắn mua cho ngươi phải không, ngươi thật ra có thể từ chối mà.”
“Ta còn không phải là vì chúng ta, nếu không để dành chút tiền riêng, chỉ dựa vào mấy đồng tiền giết heo của cha ngươi thì ngươi chừng nào mới đủ tiền cưới ta? Ngươi thế nhưng lại không cảm kích mà trách ta, thật là chó cắn Lã Động Tân.” (Không biết lòng người tốt)
“Được, được, Tình nhi ngoan, ta biết sai rồi, thơm một cái, không tức giận nữa.”
Tưởng Tích Tích hơi hơi thò đầu ra ngoài cửa, đúng như nàng sở liệu, người đang nói chuyện với Phàn Tình chính là Vương Ngộ Thần, hiện tại, hai người giống hai sợi dây thừng dính vào bên nhau, dây dưa khó phân. Tâm nàng như bị người ta nắm lên rồi lại ném xuống, nhẹ treo ở giữa không trung, không sao ổn định lại. Bừng tỉnh lại, nàng nhớ tới ánh mắt Dụ Vô Thương nhìn Vương Ngộ Thần ở trước tằm thần điện, hắn hẳn cũng có hoài nghi về mối quan hệ giữa Phàn Tình cùng Vương Ngộ Thần, nhưng hắn vì sao vẫn giữ bộ dáng không dao động đó? Chẳng lẽ, hắn cảm thấy chính mình không xứng với Phàn Tình, cho nên đến quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427617/quyen-10-chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.