Bên trong Tễ Hồng tú trang không có người, Tưởng Tích Tích cùng Tấn Nhi vừa bước vào thì thấy cây trâm hình con bướm kia đoan đoan chính chính đặt ở trên bàn đá, chẳng qua là nó không sáng rực rỡ như trước, cũng không quá bắt mắt. Tuy nó được đẽo từ huyết ngọc nhưng trừ bỏ nhan sắc có chút độc đáo, thủ công tinh xảo chút thì không quá khác so với những cây trâm bình thường.
Nhìn thấy cây trâm kia, phản ứng đầu tiên của Tấn Nhi chính là trốn ra phía sau Tưởng Tích Tích, “Tích Tích tỷ tỷ, sao nó lại ở đây?”
Tưởng Tích Tích cũng không dám tới quá gần bàn đá, nàng một tay che chở Tấn Nhi, đôi mắt không chớp nhìn chăm chú vào trâm ngọc.
“Oan hồn đã tan, huyết ô đã trừ, nó hiện tại chỉ là một cây trâm bình thường thôi, không nó khác những cây trâm khác ở chỗ có thể bán được nhiều tiền hơn. Tưởng cô nương có muốn cầm đi thử xem không?” Yến Nương cười tủm tỉm từ trong phòng đi ra, cầm lấy cây trâm ngọc, so so ở trên đầu Tưởng Tích Tích, “Vẫn là không cần bán, cô nương làn da trắng nõn, mang màu đỏ là thích hợp nhất, dứt khoát để nó đi theo cô nương đi.”
Tấn Nhi vốn đang tránh ở sau Tưởng Tích Tích, thấy Yến Nương đem trâm lại đây thì xoay người nhanh như chớp chạy tới nhà bếp, vừa chạy vừa nói, “Tích Tích tỷ tỷ da dày thịt béo, chẳng hợp với nó tí nào, Yến Nương vẫn nên ném nó đi.”
Tưởng Tích Tích trừng hắn một cái, tiếp nhận cây trâm trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427560/quyen-7-chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.