“Xuân Mai đi rồi?” Thường Xuân Trạch đứng ở phía sau phu nhân, nhỏ giọng hỏi.
Thường phu nhân đầu cũng không quay lại mà tiếp tục chải tóc, “Sao, chàng luyến tiếc vì ta đuổi nàng ta đi sao?”
Thường Xuân Trạch cười khổ một tiếng, “Ta không có ý này, chỉ là việc hôm nay quá sức kỳ quái, có lẽ ta uống nhiều quá nên mới coi Xuân Mai trở thành phu nhân, cho nên mới cùng nàng….. Cùng nàng……” Thấy Thường phu nhân không lên tiếng, hắn lại nói tiếp, “Còn có cây trâm ngọc kia, phu nhân a, ta luôn cảm thấy nó không phải thứ tốt lành gì, hôm nay Xuân Mai cũng là mang theo nó nên mới khác với dĩ vãng. Nàng hẳn lằ biết nàng ta. Ngày thường nàng ta ít nói, là người thành thật nhất, sao tự dưng có thể ở trong phòng ngủ câu dẫn ta……”
Thường phu nhân đem lược “Bang” một tiếng quăng lên bàn, “Trâm ngọc trâm ngọc, chẳng lẽ Xuân Mai không phải chính là trộm cài nó sao? Kể cả nàng ta không có tính toán thông đồng với chàng thì cũng xem như tay chân không sạch sẽ. Ta đuổi nàng ta đi cũng không sai chỗ nào, sao chàng còn ba ba vì nàng ta cầu tình chứ.”
Thường Xuân Trạch biết nàng tức giận chưa tiêu, hiện tại nói cái gì cũng đều là uổng công, nên chỉ đành ngượng ngùng đứng lên, một người đến thư phòng mà ngủ. Nhưng mãi đến nửa đêm hắn vẫn lăn qua lộn lại, không sao ngủ say.
Chuyện mới vừa rồi thực sự kỳ quặc, coi Xuân Mai trở thành phu nhân nhà mình thì còn miễn cưỡng có thể giải thích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427530/quyen-7-chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.