Đưa xong đại phu trở về, Thường Xuân Trạch ngồi ở mép giường, lo lắng nhìn nhi tử: trên mặt Thường Viễn vẫn còn nước mắt chưa khô, tuy hắn đã ngủ nhưng vẫn thường nhẹ nhàng nức nở hai tiếng, phảng phất như chưa rời khỏi cơn ác mộng.
“Nàng có nghe những lời hắn vừa nói không? Hắn nói hắn mơ thấy con bướm, có phải là nói cây trâm kia không?”
Thường phu nhân dùng khăn tay lau trán cho Thường Viễn, “Đại phu không phải đã nói là hài tử không có việc gì rồi sao. Chỉ là hắn bị dọa, hơn nữa rơi vào nước bị lạnh nên mới gặp ác mộng. Tướng công, chàng không cần quá lo lắng, chàng mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi ra ngoài uống rượu mừng đúng không?”
“Nhưng Viễn Nhi thật sự không có việc gì sao?” Thường Xuân Trạch vẫn có chút không yên tâm.
Thường phu nhân đem hắn đẩy ra ngoài cửa, “Đêm nay ta bồi hắn một đêm, chàng cứ yên tâm nghỉ ngơi, ngày mai Xuân Mai trở lại thì chúng ta liền rảnh rang rồi không phải sao?”
***
Bùi Nhiên đứng ở trên sân khấu trong quán trà, tay cầm một cây quạt xếp, bên cạnh đặt một cái trống, hắn đang kể câu truyện 《 ly hồn ký 》 một cách đầy nhịp điệu: “Quá nửa đêm, không ngủ được, chợt nghe trên bờ có người gọi, bước chân chạy rất nhanh, giây lát đã đến thuyền. Hỏi có việc chi, hóa ra là Thiến Nương mang tay nải tới. Trụ vui mừng đến phát cuồng, cầm tay nàng hỏi thì nàng khóc rằng: ‘ quân đã có ý như thế, lại có tình cảm khăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427529/quyen-7-chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.