Trình Mục Du lắc đầu cười cười, sau đó ngồi xuống trước bàn, cầm lấy hồ sơ vụ án ở bên cạnh mở ra, hai khuỷu tay để trên bàn, tay giao nhau, mí mắt cụp xuống. “Lâm gia mất bạc, Vọng Kinh Lâu bị ăn quịt, Chu Anh Lạc, Tần Đinh, Xu Nhi, đã có năm vụ án, các ngươi làm sao lại thoát ly sự khống chế của ký chủ mà đến nhân gian làm bậy chứ?” Ngọn đèn dầu lung lay mấy cái, khóe mắt Trình Mục Du khẽ nâng, nhìn mặt tường bên sườn, rồi đột nhiên ngẩng đầu, xoa xoa đôi mắt. Trên mặt tường trừ bỏ bóng của chính hắn còn có một cái bóng kỳ quặc khác. Thứ kia giống như đang ngồi trên xà nhà, hai chân treo cao, hai tay thon dài với xuống bên dưới, hướng về phía eo của Trình Mục Du. Trình Mục Du không lên tiếng, đôi mắt hướng phía dưới thoáng nhìn qua, hắn nhìn thấy hai cái tay đã đưa đến dây thừng buộc ngọc bội bên hông hắn, đang nhẹ nhàng muốn đem nó cởi ra. Ánh mắt hắn theo hai cánh tay kia chậm rãi bò lên, rốt cuộc đi tới cái đầu đang treo ở bên trên, liếc mắt nhìn bộ dạng của kẻ cắp. Trong lòng hắn cả kinh, nhưng lập tức cưỡng bách chính mình trấn định xuống, bởi vì người nọ trên mặt không có miệng mũi mắt và tai mà chỉ có độc một con mắt thật to chiếm hơn nửa mặt. Con mắt đó của hắn rất lớn nhưng lại không phát hiện ra Trình Mục Du đã phát hiện hành vi của mình, bởi vì toàn bộ lực chú ý của nó đang dồn vào miếng ngọc kia, hao hết tâm trí để cởi miếng ngọc xuống. Rốt cuộc, dây thừng lỏng ra, ngọc bội thuận thế rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, người nọ bị thanh âm này làm nhảy dựng lên, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trình Mục Du, lúc này mới phát hiện hắn dang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa giống như đã nhìn thấy từ lâu. Con mắt to của hắn chớp hai cái, rồi đột nhiên từ trên xà nhà, hắn trượt xuống dưới, hai chân tiếp đất thì lập tức cong người nắm lấy miếng ngọc bội nhét vào miệng, sau đó cùng lúc sử dụng tay chân chạy ra ngoài cửa, dáng người linh hoạt, thật giống một con khỉ lớn. Trình Mục Du nhân lúc nó không để ý mà sờ đến chuôi kiếm, thấy nó muốn chạy trốn, liền gầm lên một tiếng, rút kiếm ra đuổi theo, nhưng con quái vật kia rất nhanh, lúc hắn đuổi đến trong viện thì nó đã nhảy lên tường vây, quay đầu lại khiêu khích mà nhìn Trình Mục Du một cái, thân mình lập tức nhảy sang viện đối diện. Trình Mục Du đứng lại bất động, trong lòng yên lặng đếm, quả nhiên, còn không đếm tới năm, liền nghe được phía tường đối diện truyền đến một trận tiếng kêu quái đản, ngay sau đó, một giọng lười biếng vang lên, “Trình đại nhân, không cần ném uế vật lung tung, thiếu chút nữa là nó đạp vào ta rồi.” Trình Mục Du cách tường ngăn hành lễ, “Là ta không cẩn thận, làm phiền cô nương đem kẻ cắp kia trả lại cho ta, Trình mỗ vô cùng cảm kích.” “Nó a, đã bị ta đánh chết.” “Cô nương thủ hạ lưu người, ta còn có chuyện muốn hỏi nó.” Phía đối diện “Phụt” cười, “Đại nhân đến tú trang đi, nó còn một hơi cuối cùng, nói không chừng có thể hỏi được gì đó.” Trình Mục Du vội vàng đi ra khỏi Tân An phủ, đi vào Tễ Hồng tú trang, cửa viện đang rộng mở, tựa hồ đang chờ hắn đến. Hắn vừa đi vào thì thấy Yến Nương đứng ở dưới giàn nho, mấy cái dây nho trụi lủi đem bóng dáng nàng càng thêm cô tịch. Hắn đi lên trước, “Cô nương, Bành Cứ đâu?” “Đã chết.” “Đã chết?” Yến Nương quay đầu lại, đem ngọc bội giao cho Trình Mục Du, “Đại nhân có gì cần hỏi thì trực tiếp hỏi ta là được. Thiên văn địa lý ta cũng thông hiểu vài phần, cần gì phải đi hỏi một con thi thần.” Trình Mục Du thấy nàng vẫn luôn mang tươi cười trên mặt thì nhẹ giọng thử nói, “Yến cô nương tâm tình có vẻ tốt?” “Đại nhân thật là dông dài,” nàng nói xong liền hếch đầu nhìn một bãi dầu đen trên đất, “Ngươi hiện tại không phải càng quan tâm vì sao Bành Cứ lại trộm ngọc bội của ngươi sao?” “Cửu Hiền Nữ nói có người lục căn không tịnh, tam thi lúc đó sẽ thoát ly ký chủ.” Yến Nương liếc xéo hắn, “Cửu Hiền Nữ? Nàng là người phương nào?” “Quan chủ của Tam Tô Quan, là một đạo cô.” “Cái này cũng hiếm nha, ta chỉ biết tam thi thần sẽ ra ngoài một canh giờ vào đêm ngày canh thân, nhưng chưa từng nghe nói có chuyện một đi không quay lại thế này.” “Cô nương đối với tam thi có hiểu biết gì?” Yến Nương dùng chân đá đá chút đất để lấp đống dầu đen kia, “Thời Tây Tấn có vị đạo trưởng tên Quách Hạ, dựa vào việc ăn linh dược mà mê hoặc tam thi, khiến dục niệm của chúng hoàn toàn biến mất, bởi thế hắn có một thân thể khiết tịnh, có thể phi thăng. Nam Đường cũng có một vị cao nhân đắc đạo tên là Triệu Nguyên Hòa, dùng một phương pháp khác mà hoàn toàn trừ bỏ tam thi thần, cũng bởi vậy mà lên làm thần.” Trình Mục Du tiến lên một bước, “Là phương pháp gì?” Yến Nương hơi hơi mỉm cười, “Trảm tam thi.” “Đem tam thi thần trảm trừ?” Yến Nương gật đầu, “Người biết việc này không nhiều, ta cũng là ngẫu nhiên phát hiện một cuốn sách cổ thất truyền đã lâu mới biết được phương pháp trảm tam thi này. Tam thi còn thì chấp niệm còn, cần phải đúng vào ngày canh thân mà đem chấp niệm hoàn toàn trảm trừ thì mới có thể phi thăng thành tiên. Nhưng việc trảm trừ tam thi này nói dễ hơn làm. Chúng nó chính là từ trong người ngươi, cùng sinh ra từ bụng mẹ, hút tinh khí của ngũ cốc, giống như con giun trong bụng ngươi. Ngươi nghĩ cái gì thì nó là rõ nhất, cho nên khi biết ký chủ muốn chém mình thì làm sao chúng chịu ra dễ dàng chứ.” “Vậy Triệu Nguyên Hòa kia là làm thế nào mà diệt trừ tam thi?” “Hắn vốn là một đạo sĩ đào hoa, rượu thịt không rời, nhưng từ khi biết biện pháp này thì hắn liền tu thân dưỡng tính, không uống rượu, suốt ngày ngồi thiền tu hành, gắng đạt được giới hạn thanh tâm quả dục, vô niệm vô cầu, làm cho tam thi không được thỏa mãn dục vọng. Có một ngày tam thi thần trong cơ thể hắn bị hắn mê hoặc, ở đêm canh thân đi ra ngoài, đúng lúc này, hắn mệnh cho đồ nhi của mình dùng kiếm gỗ đào ra tay chém giết tam thi, thế là có thể phi thăng.” Nghe xong lời nàng nói, Trình Mục Du nhíu chặt mày, rất lâu không lên tiếng. “Đại nhân, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?” “Chiếu theo lời Yến cô nương thì những người có thể phi thăng đều là ẩn sĩ, Cửu Hiền Nữ kia chính mình đạo pháp cao cường, sao lại để các đồ đệ đi thủ canh thân, cái này thực sự quá kỳ quái a.” Yến Nương lại cười nói, “Đại nhân thực sự nhanh nhạy nhưng nói không chừng nàng ta lòng dạ rộng lớn, vui vẻ khi giúp người chăng.” Trình Mục Du bất đắc dĩ lắc đầu, “Vào lúc mấu chốt này cô nương không cần nói giỡn, Tích Tích từng bị tập kích gần Tam Tô Quan, đêm nay ta lại mới từ nơi đó trở về đã bị Bành Cứ theo dõi, cho nên Cửu Hiền Nữ và Tam Tô Quan kia nhất định có vấn đề.” Đang nói, Yến Nương đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa, lỗ tai nhẹ nhàng động hai cái, Trình Mục Du nhìn chằm chằm mặt nàng, vừa định hỏi lại, bỗng nhiên nghe được trên đường truyền đến tiếng vó ngựa rất nhỏ, thanh âm càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn, hiển nhiên là hướng Tân An phủ tới. Hắn bước nhanh ra khỏi Tễ Hồng tú trang, Yến Nương theo sát sau đó, hai người nhìn thấy một con con ngựa trắng đang chạy như bay, bốn vó quay cuồng mà đến. Con ngựa tới cửa Tân An phủ liền dừng lại, nha dịch cưỡi nó liền nhảy xuống, thấy Trình Mục Du thì liền hành lễ, “Đại nhân, ta là từ Quỳ Châu lại đây, phụng lệnh Lưu đại nhân nếu vụ án Trường Nhạc Cung có thêm thông tin gì thì liền phải tới báo ngài ấy. Không biết Lưu đại nhân có ở trong phủ không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]