Tôn Cầm thấy Lâm phu nhân khóc thì chính mình cũng rơi lệ, “Sao lại nghiêm trọng như vậy, đứa nhỏ này từ nhỏ tuy rằng thân thể không tốt, nhưng không phải cũng trưởng thành rồi sao? Sao bệnh lại không trị hết được?”
Lâm phu nhân dừng nước mắt, “Mấy năm nay, ta và dượng ngươi đã thỉnh biết bao danh y đến khám cho Thành Chương, bạc cũng không biết đã tốn mấy rương, nhưng bệnh chẳng những không tốt lên mà ngày càng nặng hơn. Năm nay thời tiết vừa chuyển lạnh thì hắn đã ho khan liên tục không dứt, ho đến cả đêm không thể ngủ. Ngươi xem bộ dáng vừa rồi của hắn đó, người cũng suy nhược, thân mình hắn cũng đã gầy đến chỉ còn da bọc xương, chẳng có chút tinh thần nào. Ta thật sự sợ ngày nào đó hắn sẽ……” Nói tới đây, bà ta lại dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt, “Còn có chuyện ta vẫn luôn không nói cho các ngươi. Dượng ngươi sớm đã dưỡng nữ nhân bên ngoài, nữ nhân kia còn sinh cho hắn một đứa con trai, nếu Thành Chương không còn nữa, ngươi nói ta nên làm thế nào bây giờ. Ta nghĩ đến lúc đó ta cũng theo hắn mà đi thôi.”
Tôn Cầm bị lời bà làm cho cảm thấy chua xót, than thở vài tiếng, cũng không biết phải an ủi thế nào. Đúng lúc này trong đầu nàng linh quang vừa động, liền nắm tay Lâm phu nhân nói, “Cô mẫu, nếu đại phu đều không chữa được bệnh cho biểu đệ, hay là thử cách khác.”
Lâm phu nhân ngẩng đầu, “Ngươi nói cách gì?”
Tôn Cầm rướn người về phía trước, “Ta có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427504/quyen-6-chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.