Cha Từ Sơn ngây người một lúc, “Hẳn là đám sư huynh đệ của Sơn Nhi cùng sư phụ hắn, còn có thể là ai chứ?” “Lão nhân gia, đạo quan kia ở chỗ nào?” “Ở ngay bờ sông, gọi là Trường Nhạc Cung gì đó.” *** Cửa lớn của Trường Nhạc Cung bị đẩy ra, cột đá điêu tàn và tường đổ đứng đó lặng yên, trong bóng hoàng hôn có vẻ điêu tàn vô cùng. Trịnh Vinh Hoa mang theo một đội nha dịch dẫn đầu đi vào, vừa đi vừa vỗ mạng nhện dính trên quần áo, “Đại nhân, nơi này đã lâu không có ai tới, ngài xem cả viện đều là cỏ hoang, cao đến nửa người rồi.” Lưu Tự Đường theo sát phía sau, lệnh cho bọn nha dịch đem từng phòng kiểm tra kỹ càng, xem có thứ gì liên quan tới vụ án không. Hắn dùng trường kiếm gạt cỏ dại trong viện, cẩn thận điều tra từng tấc đất, không muốn buông tha một chỗ nào. Trịnh Vinh Hoa thấy hắn tự mình thăm dò, liền ngượng ngùng ngồi nhàn rỗi ở một bên, đi theo sau lưng Lưu Tự Đường, một câu lại một câu cùng hắn trò chuyện, lại vô tâm mà nhìn cỏ hoang mọc đầy viện. Lưu Tự Đường bị hắn làm cho phiền lòng, vừa định tìm cái cớ đem hắn đuổi đi thì bỗng nhiên nuốt lời trong miệng xuống, nhìn về phía Trịnh Vinh Hoa mà hung hăng chớp mắt. Trịnh Vinh Hoa bị hắn làm cho sửng sốt, cũng chớp mắt lại, cũng không hiểu tại sao mình phải làm thế. Lưu Tự Đường thấy hắn không hiểu thì nhếch nhếch miệng sang một bên, ý bảo hắn nhìn sang. Nhưng cái này lại càng khiến Trịnh Vinh Hoa hồ đồ, hắn cũng nhếch nhếch miệng, nghiêng đầu thử dò hỏi, “Đại nhân, có phải trong núi lạnh lẽo, ngài cảm thấy không khỏe……” Lời còn chưa nói xong thì khóe mắt hắn đã liếc thấy một đồ vật từ trong đám cỏ chạy về phía hắn, nhảy lên, Trịnh Vinh Hoa “A” một tiếng, lúc này mới phát hiện thứ kia là một con rắn lớn màu đen cam kết hợp. Lúc này hắn đã không kịp trốn, thân rắn nhanh như chớp dựng lên, mắt thấy sắp cắn lên tay hắn. Đúng lúc này, một tia sáng màu xanh quét qua tay áo hắn, cắt nửa đoạn tay áo, cũng cắt đầu con rắn rơi xuống cỏ hoang. Nhìn đầu rắn dữ tợn rơi trên cỏ, chân Trịnh Vinh Hoa lập tức mềm xuống, ngồi xổm trên mặt đất nửa ngày đều không đứng dậy nổi. Lưu Tự Đường đem Thanh Phù kiếm thu hồi trong vỏ, duỗi tay đem hắn kéo lên, “Trịnh đại nhân, chúng ta vẫn nên đến chính điện chờ xem, nơi này cỏ cao, lại đột hiên có một con rắn xuất hiện thì ta sợ sẽ chém vào tay ngài mất.” Lời nói châm chọc ý vị lại rõ ràng nhưng hiện giờ Trịnh Vinh Hoa cũng không thể chú ý nhiều như vậy, hắn té ngã lộn nhào đi vào chính điện, ngồi ở trên mặt đất tràn đầy tro bụi thở hổn hển. Bọn nha dịch liên tiếp tụ tập lại đây, mỗi người nhìn thấy bọn họ đều trầm mặc lắc đầu, mọi người tập hợp xong thì Lưu Tự Đường nhàn nhạt hỏi một câu, “Có phát hiện ra cái gì không?” “Hồi bẩm đại nhân, chính điện cùng nhà kề đều chỉ có một ít đồ dùng hàng ngày, cũng không có chỗ nào kỳ quái cả.” Lưu Tự Đường gật đầu, “Ta nhưng thật ra có phát hiện.” Hắn nói xong liền sải bước đi ra ngoài cửa, Thanh Phù kiếm hướng phía trước cắt qua, cỏ bị cắt đổ, để lộ vật giấu ở phía dưới. Nhìn dấu vết hình tròn màu đen kia, hộ vệ Hàn Uy bên người hắn dẫn đầu hô lên, “Đây hẳn là vết lửa đốt.” Lưu Tự Đường tán dương gật đầu, “Không sai, hơn nữa trong viện này không phải chỉ có một dấu này,” hắn nói xong liền dùng Thanh Phù đem mấy bụi cỏ bên cạnh chém rụng, “Nơi này, nơi này, còn có nơi đó, tổng cộng có bảy tám chỗ.” Hắn ngước mắt, đáy mắt có ánh sáng lập lòe, “Cho nên, ta suy đoán, nơi này đã từng có vài cái lò lửa.” “Lò lửa? Những đạo sĩ đó muốn nhiều bếp lò như vậy để làm gì?” Trịnh Vinh Hoa phảng phất cuối cùng đã thoát khỏi cơn kinh hách vừa nãy, lại khôi phục thói quen lắm mồm thường ngày. “Đây không phải bếp lò bình thường mà là lò luyện đan. Đạo sĩ luyện đan, từ cổ đã có, nhưng ta không hiểu vì sao người của đạo quan lại phải phí công phu dọn lò luyện đan đi, chỉ để lại mấy dấu màu đen này. Còn có con rắn độc kia……” Trịnh Vinh Hoa tinh thần tỉnh táo, “Kia…… Con rắn kia làm sao?” Lưu Tự Đường nhìn hắn một cái, “Trong núi nhiều rắn, cái này không lạ nhưng con rắn vừa rồi không có răng.” “Vậy vừa rồi ngài còn dọa khiến ta sợ tới thiếu chút đi nửa cái mạng.” Nói xong, Trịnh Vinh Hoa phát hiện chính mình nhất thời kích động lại dám la hét với Lưu Tự Đường, trên mặt hắn hết trắng đến xanh, “Đại nhân, hạ quan…… Hạ quan không phải cố ý.” Lưu Tự Đường cũng không để bụng chuyện hắn vô lễ, hắn nhặt đầu rắn lên, lẩm bẩm, “Răng này rõ ràng không phải bị gãy mà là bị người nào đó nhổ mất, nhưng ai lại làm việc đó chứ? Hắn muốn biết những con rắn này rốt cuộc là dùng để làm gì?” Không có người trả lời hắn vấn đề này, gió núi nổi lên, khiến cỏ cây cả viện ào ào rung động, Trịnh Vinh Hoa bọc bọc áo choàng, “Đại nhân, nếu không hôm nay chỉ điều tra tới đây thôi, nếu để cảm lạnh thì không tốt.” Lưu Tự Đường nghiêng đầu liếc hắn một cái, “Ký lục của Quỳ Châu hẳn có ghi lại chủ nhân của Trường Nhạc Cung này đúng không?” “Này…… Thuộc hạ phải kiểm tra lại mới biết.” Lưu Tự Đường gật đầu, “Hôm nay về phủ trước, nếu tìm được chủ nhân nơi này thì chúng ta sẽ tính bước tiếp theo.” *** Tôn Cầm cùng Lâm phu nhân ngồi ở bên cạnh bàn vừa ăn trái cây vừa nói chuyện, Lâm Thành Chương từ ngoài cửa đi vào, hướng Tôn Cầm hành lễ, “Biểu tỷ, trời lạnh thế này tỷ còn tới đây, lần này ở lại mấy ngày đi.” Tôn Cầm vội đem Thành Chương kéo đến ngồi trên ghế, “Năm trước muốn tới một chuyến, mang cho mọi người chút quà quê nếm thử. Lúc ngươi còn nhỏ thích thịt hươu nhất nên lần này ta đặc biệt mang tới nửa con hươu cho ngươi bổ thân mình.” Nàng kéo tay Thành Chương, “Ngươi cần phải mau chóng khỏe lên, đừng phụ một mảnh quan tâm của cô mẫu. Nàng vì ngươi mà tâm cũng nát rồi.” Thành Chương vừa muốn nói chuyện, ngực lại buồn ngứa, một trận ho khan cứ thế đến. Hắn ho đến thở không nổi. Thấy thế, Lâm phu nhân hoảng sợ, vội vàng phân phó gã sai vặt đem hắn về phòng. Thành Chương liên tục phất tay, “Nương, ta không có việc gì, tỷ đệ chúng ta đã lâu không gặp, còn chưa tâm sự với biểu tỷ, ta sao về phòng được.” Tôn Cầm nhanh chóng ở một bên khuyên nhủ, “Ngươi trước đi nghỉ ngơi, ta nói xong chuyện với cô mẫu sẽ đi tìm ngươi. Ngươi từ nhỏ đều nghe tỷ tỷ nói, mau đi, mau đi a.” Thành Chương cười khổ gật đầu, sau đó được đám gã sai vặt nâng xuống. Tôn Cầm nhìn khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Lâm phu nhân, thử hỏi, “Bệnh của Thành Chương vẫn không đỡ hơn sao?” Nghe vậy, Lâm phu nhân nhịn không được rơi nước mắt. Bà ta bắt lấy tay Tôn Cầm, “Tiểu Cầm a, lời này ta ngày thường không dám nói với ai, nhưng ngươi là người ta coi như con gái, hôm nay cũng muốn nói thật với ngươi. Bệnh này của biểu đệ ngươi sợ là trị không hết a.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]