“Ngại quá, cô nương mua nhiều dù như vậy khiến con ngựa này cũng bị liên lụy rồi.” Chung bà bà nói lời xin lỗi. “Không có việc gì, chỉ là……” Tưởng Tích Tích nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại, nàng nhìn ngọn núi ở phía nam, sau đó nhìn về phía ba người hỏi, “Chỗ này tên là Bất Lão Truân sao?” “Nơi này từ mười mấy năm trước mọi người liền lục tục đến trong thành, rất ít người ở hiện tại còn biết cái tên Bất Lão Truân. Cô nương thế nhưng kiến thức rộng rãi, chẳng lẽ cô nương có người quen cũ ở đây sao?” Trương Duệ kinh ngạc nói. Tưởng Tích Tích cười cười, “Không có, chỉ là ngẫu nhiên nghe người ta nói qua về nơi này thôi, ta cáo từ trước, nếu có duyên, ngày sau lại gặp nhau.” Nàng nói xong liền hành lễ, nhảy lên ngựa mà phi nhanh. Trương Duệ nhìn nương của mình, “Nương, cô nương này thoạt nhìn như người của quan phủ a, không biết nàng ta đến nơi này làm cái gì?” Trương thẩm lắc đầu, “Chúng ta làm người ngay thẳng, kể cả là người của quan phủ thì cũng có gì phải sợ chứ.” Bà ta lại thấy Chung bà bà lần nữa vác giỏ tre, hướng con đường nhỏ đi tới, liền gọi, “Ngài còn muốn đi ra ngoài sao?” Chung bà bà lại giống như không nghe thấy gì hết, bước tập tễnh trên con đường sỏi đá, trong chốc lát người đã chỉ còn là một cái bóng nhỏ. “Bà bà sao lại giống như mất hồn vậy nhỉ? rõ ràng vừa rồi còn bình thường mà.” Trương Duệ khó hiểu nói. “Người già rồi, lỗ tai cũng không còn tốt nữa,” Trương thẩm thở dài, “Đúng rồi, ngươi đem thịt khô ta muối lấy ra, đợi bà bà trở về thì mang cho nàng. Bà bà sống lẻ loi hiu quạnh, chúng ta nếu không chiếu cố nhiều chút thì không biết nàng phải sống thế nào.” Trương Duệ gật gật đầu, “Ta đã biết, ta liền đi lấy ngay,” hắn nói xong liền đi đến chạn để đồ ăn, đi hai bước rồi lại ngừng lại, “Đúng rồi, nương, tối hôm qua ta nghe được trong đất có âm thanh, ngài có nghe được không?” “Tối hôm qua ta ngủ rất sâu, cái gì cũng không nghe thấy, có phải chuột không?” Trương Duệ lắc đầu, “Thanh âm kia là từ dưới nền đất truyền ra, hình như là tiếng bùn đất đảo lật. Chuột làm sao có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy chứ?” “Vậy ngươi có đi ra ngoài xem không?” “Ta đương nhiên có đi nhưng sau khi ta ra ngoài thì âm thanh đó lại biến mất. Ta đi dọc vườn rau vài vòng, nhưng chẳng nghe thấy gì nữa.” Trương Duệ khó hiểu nói. Trương thẩm an ủi hắn, “Nếu không có thì quên đi, có thể ngươi nghe nhầm cũng nên.” Trương Duệ gật đầu, sau đó khẽ cắn môi hỏi, “Nương, vậy…… việc Quân Sinh cô nương……” Trương thẩm lắc đầu cười nói, “Nếu ngươi thích nàng thì hôm nay ta liền vào trong thành mua chút quà tặng, để bà mối đưa qua nhà nàng, lại hỏi thắm ý tứ cô nương gia, rồi nhanh chóng định hôn sự này, ngươi xem có tốt không?” Trương Duệ đỏ mặt không nói lời nào, chỉ liều mạng gật đầu. Hai người chỉ lo nghĩ đến việc của Quân Sinh mà không chú ý tới một thân ảnh yểu điệu đang chậm rãi đi trên con đường nhỏ trước cửa hướng đến bọn họ. Người nọ đi đến trước viện, dựa người trên hàng rào tre, cất giọng như chuống bạc, “Làm phiền hai vị, ta đi đường đã được một lúc, miệng khô lưỡi khô, chẳng hay có thể xin các vị một ly trà để uống không?” Trương Duệ quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy một đôi con ngươi sáng long lanh, lại nhìn kỹ mới thấy một nữ tử mặc áo xanh, mặt mày như vẽ, khóe miệng nâng lên, cười khanh khách nhìn mẫu tử hai người. Trương Duệ ngoài miệng đáp lời, vào nhà lấy một chén nước ra, trong lòng lại nghĩ ngày thường Bất Lão Truân đến nửa bóng người đều không có, hôm nay sao lại liên tiếp có người đến thăm. Hắn đem nước đưa cho nàng kia, cười hỏi, “Cô nương, có muốn vào trong nhà ngồi, nghỉ chân một lát không.” Nàng kia cũng không khách khí, lập tức đi đến trước cửa, “Cũng tốt, ta đi một lúc cũng thấy mỏi chân rồi, đang muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút a.” Trương Duệ mở cửa viện, đón nàng vào, lại nghe lời mẫu thân, đi vào trong cầm theo một chút trái cây, để ở trên bàn đá để mời khách. “Cô nương đang muốn đi đâu a?” Trương thẩm vừa vá áo vừa cười hỏi. Nàng kia gặm miếng trái cây, “Ta gọi Yến Nương, hôm nay cùng nhóm bạn gái đi ra ngắm hoa nhưng lại bị lạc. Ta cũng không biết đường nên bất tri bất giác đã đi đến chỗ này rồi.” “Cô nương đừng vội, nơi này cách Tân An thành không xa, trong chốc lát ta cũng muốn vào thanh mua vài thứ, tiện đường sẽ đưa cô nương về.” “Thím đúng là người tốt, Yến Nương xin cảm tạ trước.” Đôi mắt nàng xoay chuyển, lại đổi đề tài, “Đại thẩm tử, không biết gần đây có nghĩa địa nào không?” Trương thẩm ngừng tay, ngẩng đầu, mang theo một tia nghi hoặc hỏi, “Sao cô nương lại hỏi thế?” Yến Nương cười cười, “Ta có một vị trưởng bối, được an táng ở gần đây nhưng người nhà đã tới vài lần mà đều không tìm thấy phần mộ của hắn. Hôm nay tới đây thì liền tùy tiện hỏi, hy vọng không mạo phạm đến ngài.” Nghe nàng nói như vậy, Trương thẩm lại bắt đầu khâu vá, “Mạo phạm thì không chỉ là ta ở đây nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ nghe nói phụ cận có mồ mả gì. Lúc người ở đây còn chưa dọn đi thì đều đem phần mộ tổ tiên an trí ở phía sau núi, bởi vì nơi đó phong thuỷ tốt. Nơi này thật sự không có mộ, kể cả mộ vô chủ cũng không thấy, không biết có phải người nhà cô nương nhớ lầm không.” Yến Nương gật đầu, “Có lẽ vậy, một đường này ta đi cũng thật sự không thấy bãi tha ma nào, chắc người trong nhà nhớ nhầm.” Nàng nhìn thấy Trương Duệ đang cuốc đất thì liền đứng lên đến bên cạnh hắn, “Rau này lớn lên không tồi nha.” Trương Duệ lau mồ hôi, “Ta phải đọc sách, ngày thường đều là nương chiếu cố chúng nó. Nương ta rất chăm chỉ, cần bón phân thì bón, cần tưới nước thì tưới, cho nên chúng nó mới…… Cô nương, ngươi đang làm cái gì? Đất này ta mới tưới phân, đừng để bẩn tay a.” Yến Nương ngồi xổm một bên, ngón tay cầm một dúm bùn đất, đặt ở dưới mũi cẩn thận ngửi, lại thấy Trương Duệ đang gọi mình thì mới đứng lên, trong ánh mắt lại có thêm vài thứ so với vừa rồi, “Đại ca, ngươi cùng nương ngươi vẫn luôn ở đây sao?” Trương Duệ bị nàng hỏi đến sửng sốt, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời, “Đúng vậy, ta sinh ở chỗ này lớn lên ở nơi này, trừ bỏ đi Biện Lương thi khoa khảo thì chưa từng rời đi. Cô nương, ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Yến Nương nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, đôi mắt lại một lần nữa hóa thành hai đường cong, “Không có gì, ta cảm thấy nơi này thật là hoang vắng, mới thuận miệng hỏi thôi.” Trương Duệ gật gật đầu, muốn nói thêm vài câu nhưng Trương thẩm lúc này đã đến đánh gãy lời hắn, “Cô nương, chúng ta vào thành thôi, thời gian không còn sớm, ta phải đi ra ngoài bây giờ thì mới có thể trở về trước khi trời tối a.” “Đều nghe ngài.” Yến Nương gật đầu, lại hướng Trương Duệ hành lễ, đi theo Trương thẩm ra ngoài. Trương Duệ nhìn bóng dáng hai người, trong lòng không biết vì sao trở nên bực bội. Một cảm giác không tốt theo máu huyết trong người hắn dâng lên, khuếch tán ra toàn thân. Nhưng bóng dáng Quân Sinh lại một lần nữa hiện ra rơi vào trong lòng hắn giúp xua tan phiền não kia, làm lòng hắn lại dần ấm áp lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]