“Ngại quá, cô nương mua nhiều dù như vậy khiến con ngựa này cũng bị liên lụy rồi.” Chung bà bà nói lời xin lỗi.
“Không có việc gì, chỉ là……” Tưởng Tích Tích nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại, nàng nhìn ngọn núi ở phía nam, sau đó nhìn về phía ba người hỏi, “Chỗ này tên là Bất Lão Truân sao?”
“Nơi này từ mười mấy năm trước mọi người liền lục tục đến trong thành, rất ít người ở hiện tại còn biết cái tên Bất Lão Truân. Cô nương thế nhưng kiến thức rộng rãi, chẳng lẽ cô nương có người quen cũ ở đây sao?” Trương Duệ kinh ngạc nói.
Tưởng Tích Tích cười cười, “Không có, chỉ là ngẫu nhiên nghe người ta nói qua về nơi này thôi, ta cáo từ trước, nếu có duyên, ngày sau lại gặp nhau.” Nàng nói xong liền hành lễ, nhảy lên ngựa mà phi nhanh.
Trương Duệ nhìn nương của mình, “Nương, cô nương này thoạt nhìn như người của quan phủ a, không biết nàng ta đến nơi này làm cái gì?”
Trương thẩm lắc đầu, “Chúng ta làm người ngay thẳng, kể cả là người của quan phủ thì cũng có gì phải sợ chứ.” Bà ta lại thấy Chung bà bà lần nữa vác giỏ tre, hướng con đường nhỏ đi tới, liền gọi, “Ngài còn muốn đi ra ngoài sao?”
Chung bà bà lại giống như không nghe thấy gì hết, bước tập tễnh trên con đường sỏi đá, trong chốc lát người đã chỉ còn là một cái bóng nhỏ.
“Bà bà sao lại giống như mất hồn vậy nhỉ? rõ ràng vừa rồi còn bình thường mà.” Trương Duệ khó hiểu nói.
“Người già rồi, lỗ tai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427466/quyen-5-chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.