Ngoài rừng đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí. Tưởng Tích Tích đang ngưng thần tự hỏi thì không khỏi bị âm thành này làm cho giật mình, cất bước hướng ngoài rừng cây chạy tới. Con ngựa này tính tình trầm ổn, sẽ không gọi bậy cho nên nàng biết nhất định là có chuyện xảy ra nên mới khiến nó hoảng sợ như thế.
Đi đến ngoài bìa rừng nàng liền nhìn thấy con ngựa màu đỏ thẫm kia ngả tai về sau, răng nhe ra, hướng phía sau đá liên tục, khiến bụi bặm nổi lên từng trận. Rõ ràng có cái gì đó chọc giận nó.
Bụi bặm tan đi, Tưởng Tích Tích mới nhìn đến phía sau lưng nó là một lão thái bà, trên mặt bà ta vô cùng bình đạm, khiến cái mũi diều hâu giữa mặt bà ta càng thêm nổi bật.
“Bà bà đang làm gì vậy?” Tưởng Tích Tích đi qua, nhẹ nhàng vuốt ve con ngựa, trấn an nó.
Lão thái bà kia thấy có người tới thì mất tự nhiên cười, chậm rãi vòng đến bên cạnh Tưởng Tích Tích, “Con ngựa này là của cô nương sao? Ta còn tưởng nó không có chủ, cho nên muốn dắt về nhà cho nó ăn uống, tránh ở chỗ này chết đói. Không nghĩ đến súc sinh này tính tình lớn quá, chạm vào cũng không được. Cánh tay lão thân suýt thì bị nó đá hỏng rồi.”
“Nó sợ người lạ. Đã quấy nhiễu bà bà rồi.” Tưởng Tích Tích cúi đầu xin lỗi, “Đúng rồi, ngài ở gần đây sao? Ta còn nghĩ chỗ này hoang vắng, không có người ở chứ.”
“Lão thân bơ vơ không nơi nương tựa, trên đầu có thể có nơi che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427465/quyen-5-chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.