Quân Sinh hiện tại được vây quanh bởi ánh đèn dầu thì trong lòng cũng có ấm áp. Nàng đi đến một ngã rẽ, thoáng do dự một chút, vẫn quyết định tới Lưu gia nhìn một cái, hỏi thăm chút tình hình rồi mới về nhà.
Lưu gia ở cuối ngõ nhỏ, trước cửa có một thềm đá thật dài. Trước kia nàng cùng Yến Nhi tới tìm Thúy Vũ thì luôn đứng bên cạnh thềm đá mà oán giận, nói giỡn sao con đường này lại khó đi thế, mỗi lần đều đi đến mỏi chân, sau này không bao giờ tìm tiểu nha đầu này chơi nữa. Nhưng hiện tại…… Quân Sinh nhìn ánh trăng mới trèo lên trên bầu trời, tâm tình lại xuống thấp. Nàng khẽ thở dài một tiếng, “Thúy Vũ a, ngươi rốt cuộc đã đi đâu. Nương ngươi đều vì ngươi mà ngã bệnh, ngươi là người hiếu thuận như thế, mau trở về đi. Ta còn chưa dạy ngươi cắt giấy hình thất tinh đối nguyệt đâu. Kỳ thật nó rất đơn giản, lấy trí thông minh của ngươi hẳn là rất nhanh sẽ học được. Đến lúc đó ngươi dán nó lên cửa sổ, nhất định sẽ xinh đẹp cực kỳ. Đúng rồi, còn có Trương công tử kia, ngươi biết không, hôm nay ta nhìn thấy hắn. Hắn chính là ở ngoại ô thành, thoạt nhìn cũng giống ngươi, là một người con hiếu thảo. Ngươi nếu thật sự thích hắn thì ta sẽ để nương ta thông báo với nương ngươi, để nàng tìm bà mối đi qua nói một câu. Không biết chừng sẽ có thể thành toàn một đoạn nhân duyên tốt cho ngươi a.”
Nghĩ đến đây, Quân Sinh âm thầm rơi nước mắt. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427458/quyen-5-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.