Mùa hạ vừa qua, gió thu chưa thổi, cây đại thụ ở ngoại ô dày đặc một mảnh vàng vàng, hồng hồng hợp nhất với non nước ở xa xa. Trên bầu trời, mây trắng giống như một đám lông dê thong thả nổi lơ lửng, tựa hồ khiến thời gian cũng chậm lại một chút.
Thúy Vũ cùng mấy đồng bạn lên núi thưởng cúc trở về. Mọi người nói nói cười cười trong rừng phong, tiếng cười thanh thúy xuyên thấu qua tầng tầng lá phong, tiến vào chỗ tối trong rừng, nơi không có ánh mặt trời.
“Yến Nhi tỷ tỷ, vị Trương công tử vừa rồi gặp ở trên núi tựa hồ coi trọng ngươi nha. Hắn mượn cớ mình lạc đường mà đến gần ngươi, mà ngươi đã đi mấy chục bước rồi ta vẫn thấy hắn đang đứng chỗ đó nhìn ngươi đâu.” Thúy Vũ dùng quạt xếp che miệng, bày ra bộ dáng mình chẳng liên quan gì, lại đem lời vẫn giấu trong lòng bâng quơ mà nói ra.
Yến Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng chốc đỏ mặt. Nàng giơ tay đánh nhẹ lên tay Thúy Vũ, “Ngươi nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm ta lúc nào? Cái này không phải chứng tỏ ngươi đối vị Trương công tử kia rất để bụng sao? Nói thực ra, nếu đã động xuân tâm rồi thì một khắc cũng khônng rời được. Nếu đã thế, có cần ta đem việc này nói với nương ngươi để nàng tìm bà mối giúp hai người tác hợp không? Nói không chừng cuối cùng lại kết thành một cọc nhân duyên tốt a.” Yến Nhi vốn là miệng lưỡi sắc bén, bắt được cơ hội tốt thì tự nhiên sẽ không dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427451/quyen-4-chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.