Ta ở trong thôn sinh sống nhiều năm như vậy, đối với bản tính của những người đó ta tự nhiên là rõ ràng hơn nàng nhiều. Nghe nàng trả lời có lệ như thế, ta càng thêm nóng lòng, túm lấy tay nàng nói, “Uống say thì nói thật, càng say thì càng dám nói những lời này thường không dám nói, ngươi không rõ sao?”
Lãnh Ngọc dùng một đôi mắt hắc bạch phân minh mà nhìn ta nửa ngày, “Hề thúc, ngươi đừng vội, ta nghe thúc là được,” nàng lại lần nữa đỡ ta ngồi trên ghế, lại đem khăn lông nhẹ đắp lên mặt ta, đạm nhiên cười, “Bất quá kể cả người cả thôn không tin ta thì Hề thúc cũng sẽ vẫn đứng về phía ta phải không?”
Ánh nến chớp động, mặt nàng bị ánh lửa chiếu lên có vài phần quyến rũ, còn càng thêm mỹ lệ, ta không biết là say thật hay là bị ma quỷ ám ảnh, thế nhưng một phen cầm lấy bàn tay đang lau mặt cho mình, không màng Lãnh Ngọc kinh hoàng cùng giãy giụa, đem nàng gắt gao đè ở dưới thân.
Xong việc, ta giống một tên cướp mà nhìn cũng không nhìn nàng một cái, mặc quần áo xong liền không quay đầu đã chạy ra khỏi Lãnh gia. Từ đó đến mấy tháng sau, ta cơ hồ đóng cửa không ra ngoài, sợ đột nhiên gặp được nàng thì ta không biết làm sao để đối mặt với đôi mắt đơn thuần kia. Nàng từng coi ta là ân nhân nhưng ta lại đem phần tình nghĩa này xé đến nát nhừ.
Nhưng những lời đồn đại về Lãnh Ngọc cũng không bởi vì ta đóng cửa không ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427444/quyen-4-chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.