Hóa ra ngày ấy lão gia từ nơi khác về, mới vừa rời thuyền, còn chưa đi vài bước, liền nhìn thấy trên Lai Viễn kiều có một người đang đứng. Trong tay người nọ cầm cái rổ, bên trong có một đứa trẻ đang ngủ ngon lành. Người nọ thấy lão gia, liền bùm một tiếng quỳ xuống, cầu ông thu lưu đứa nhỏ này, hắn nói mình là người cá, tộc nhân của mình sắp gặp một hồi đại nạn ngập đầu, một người cũng không sống được. Vì bảo vệ huyết mạch duy nhất trong tộc mà hắn cần phải đem hài tử này gửi gắm cho người nguyện ý nuôi nấng nàng, đem nàng dưỡng dục thành người.
Để báo đáp, hắn lấy ra một cái hộp, mở nắp hộp, kỳ trân dị bảo ở bên trong bị nước mưa rơi vào phát ra tiếng leng keng rung động. Hắn đem hộp đưa cho lão gia, trong ánh mắt đầy chờ mong và lo lắng.
Lão gia chỉ nhìn cái một một cái, liền đem nó để trên mặt đất, lại đem ánh mắt nhìn xuống nữ anh ở trong giỏ, trong ánh mắt lộ ra vui mừng xen lẫn phức tạp. Qua hồi lâu, ông tháo đấu lạp trên người mình xuống, che cái giỏ nói, “Nàng tuy là người cá, không sợ mưa nhưng tuổi còn nhỏ, bị nước mưa xối nửa ngày thì vẫn không ổn.”
Nghe hắn nói như vậy, người cá kia biết mình đã tìm đúng người. Hắn dập đầu với lão gia, cố nhịn khóc nhìn đứa bé gái kia một cái rồi mới theo Lai Viễn kiều mà nhảy vào Ngọc Hà.
Đêm đó, mưa to tầm tã, Ngọc Hà cuộn lên từng cơn sóng dữ. Sáng sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427443/quyen-4-chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.