“Ô ô ô ô……” tiếng ca du dương lại truyền đến trong tai Lưu Tự Đường. Trong đầu hắn hiện lên một đạo bạch quang, đột nhiên hắn nhớ ra vì sao tiếng ca này lại quen thuộc như thế. Nó không phải chính là lời ca hắn nghe được vào hôm lật thuyền ngã xuống nước sao?
Tiếng ca càng ngày càng gần, thình lình một hơi thở lạnh băng phả lên cổ hắn, đem mấy sợi tóc rối sau gáy đều thổi lên. Lưu Tự Đường lần này người chưa xoay thì trường kiếm đã dán theo sườn eo mà đâm về phía sau. Hắn cảm giác Thanh Phù kiếm đụng phải một vật rất cứng, đột nhiên bắn trở về đem cả người hắn đẩy về phía trước. Nếu không phải hắn dáng điệu uyển chuyển, vội vàng dùng kiếm chống đỡ mặt đất thì thân thể sớm đã ngã mạnh xuống mặt cây cầu.
“Lãnh tiểu thư, ngươi tuy chết thảm nhưng cũng không nên đem cái chết của chính mình tính toán lên đầu thôn dân. Huống chi ngươi đã lấy đi bốn mạng người, cũng nên dừng tay sớm về với cực lạc,để sớm siêu sinh. Ngươi tội gì phải làm một cô hồn dã quỷ, ở lại nhân thế cô độc du đãng chứ.” Lưu Tự Đường cao giọng nói, hắn không trông cậy vào lời này của mình có thể hóa giải oán khí của Lãnh Ngọc nhưng trải qua mấy lần đánh giá, hắn đã biết chính mình không phải đối thủ của nàng ta. Hiện tại hắn chỉ muốn dùng lời này giữ chân nàng để tranh thủ chút thời gian mà thoát đi.
Không nghĩ tới lời này vừa nói ra, phía sau lại đột nhiên vang lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427424/quyen-4-chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.