“Cây cầu kia đã có từ trước khi ta sinh ra, ta cũng không biết vì sao nó lại ở nơi đó. Nhưng nghe Nhị Ngưu Tử nói bọn họ thường xuyên đứng từ trên đầu cầu nối với con sông mà nhảy xuống, xem ai bắn lên nhiều bọt nước nhất, chơi rất vui nha.” Hề Thành hâm mộ nói.
“Sao ngươi lại không tham gia với bọn họ vậy?”
“Gia gia cũng không để ta tới gần nước sông, nói bên trong có thủy quái nếu bị bắt được thì sẽ không thoát được. Aizzz, huynh nói như thế này có tà môn không? Bọn họ lúc nào cũng khoe với ta là dưới nước chơi vui thế nào, có trứng tôm, con cua gì đó một đống lớn, và chưa bao giờ thấy thủy quái cả. Ta nghĩ gia gia đang gạt ta.”
Lưu Tự Đường biết Hề bá nhất định là sợ chuyện của Bạch Tề Nhi năm đó nên mới không cho Hề Thành xuống sông. Hắn xoa đầu Hề Thành, “Ngươi vẫn nên nghe lời gia gia đi. Hắn là người thân của ngươi, khẳng định không làm hại ngươi, đừng để hắn lo lắng.”
Sương sớm còn chưa tan đi thì Hề bá cũng đã cùng Nghiêm Điền Nhi vội vã đi ra cửa, chuẩn bị đến trấn trên đặt mua một cỗ quan tài cho Lão Nghiêm Đầu nhi. Hai người lặng im không nói, trong lòng đều đang nghĩ đến chuyện Lão Nghiêm Đầu nhi cơ hồ sống ở trên thuyền cả đời, sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua. Rốt cuộc ông ta chết thế nào, thật sự bị rong rêu cuốn lấy hay giống người của Bạch gia mười năm trước, bị oan hồn cuốn lấy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427423/quyen-4-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.