“Hắn là người phương nào?” Lưu Tự Đường thấy Hề bá thần sắc bi thương, nên cũng đè thấp thanh âm, sợ quấy nhiễu hồi ức của ông. 
Hề bá nhìn hũ tro cốt, trầm mặc nửa ngày, tròng mắt mờ đục càng trở nên hỗn độn. Nhưng sau đó, bên môi ông lại đột nhiên hiện lên nụ cười, “Kỳ thật cũng không phải chuyện khó lường gì, tất cả chỉ vì người trong hũ tro này quá mức bướng bỉnh, sau khi chết cũng không thể sống yên ổn, đem toàn thôn náo loạn đến gà chó không yên, thậm chí còn có người mất mạng nữa cho nên thôn dân mới đối với hũ tro cốt này tránh không kịp.” 
“Rốt cuộc là việc gì lại có thể làm thôn dân sợ hãi thành cái dạng này?” 
“Nàng tên là Lãnh Ngọc, là khuê nữ duy nhất của một vị lão gia, từ nhỏ đã được sủng ái cho nên tính tình có chút kiêu ngạo. Sau khi Lãnh lão gia mất thì Lãnh tiểu thư liền xa rời quần chúng, rất ít cùng thôn dân lui tới, ngẫu nhiên ở trên đường gặp được thì nàng cũng không nói nhiều lời mà chỉ mắt lạnh nhìn mọi người rồi nghiêng người rời đi, thật đúng với chữ “Lãnh” trong tên nàng.” 
“Nếu không thích tiếp xúc với người khác thì sao cái chết của nàng lại liên lụy tới mọi người trong thôn chứ?” Lưu Tự Đường khó hiểu hỏi. 
“Năm ấy mùa đông thực khô hạn, ngay cả Ngọc Hà đều sắp cạn, nước cạn đến chỉ còn lại một vũng nước to bằng cái đầm miễn cưỡng đủ nước cho mọi người trong thôn sử dụng. Vào ngày đông chí đó thì ngay cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427420/quyen-4-chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.