Nghiêm Điền Nhi lau sạch nước mắt, lại vội vái lạy Lưu Tự Đường mà Lưu Tự Đường nhanh chóng tới kéo hắn lên, không để Nghiêm Điền Nhi lại vái lạy. 
“Người trẻ tuổi, đồ đạc, lộ phí của ngươi có phải bị nước cuốn trôi hết rồi không? Nếu không có việc gấp thì không bằng ở lại thôn trang nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày rồi lại lên đường, có được không?” 
Một thanh âm cẩn thận lại tang thương vang lên từ bên ngoài, ngay sau đó, trong đám người đi tới một thân ảnh đứng thẳng. Người nọ mặc áo lam, eo chân thẳng tắp, xem tuổi thì cũng đã lớn nhưng giọng nói vẫn vô cùng kiên định, làm người ta chỉ nghĩ rằng hắn mới trung niên. 
“Gia gia, người rốt cuộc đã tới.” Thấy người nọ tiến vào, tiểu hài nhi vẫn luôn đứng cạnh Lưu Tự Đường liền chạy tới, sau đó lại ngẩng đầu từ trong ngực ông mình lên nói, “Gia gia, vì người sau khi chết sẽ đổ máu mắt chứ?” 
Lão đầu nhi không trả lời câu hỏi của cháu mình mà chỉ kéo hài tử về phía sau, đôi mắt vẫn nhìn Lưu Tự Đường, làm như đang chờ đợi hắn hồi phục lại tin thần. Lưu Tự Đường bất đắc dĩ mở ra hai tay, “Bộ dáng này của ta xác thực là không tiện tiếp tục lên đường. Làm phiền lão nhân gia ngài thay ta tìm một chỗ nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại rồi mới đi tiếp.” 
Lão nhân kia vui mừng gật gật đầu, “Nếu ngươi không chê, liền ở nhà ta nghỉ chân mấy ngày đi. Trong nhà ta chỉ có ta với đại tôn nhi này nên cũng tiện.” 
Lưu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427419/quyen-4-chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.